-->

Header Ads

QC1

Trên đời này, đáng sợ nhất là đàn ông vô tâm và đàn bà vô tình…

Loading...
Đàn ông vô tâm thì đàn bà rồi sẽ đến lúc vô tình như một quy luật hiển nhiên. Kẻ vô tâm trước, người vô tình sau, không thể vì nhau hạnh phúc, lại vì nhau mà thương đau

Anh vốn dĩ là người đàn ông được xem là thành công. Thứ thành công mà mọi đàn ông trên thế gian này cũng từng ngày dốc sức chạm tới. Anh có công danh vững vàng, tiền tài không thiếu, vợ hiền, con lại ngoan. Trong mắt người đời ngoài kia, gia đình anh viên mãn đến đáng ganh tị.

Chị vốn dĩ là người phụ nữ khôn ngoan, thế gian thấy rõ ràng là thế. Vì họ nghĩ chị biết chọn chồng, chị giỏi sự nghiệp, lại đảm đang việc nhà. Đàn bà như thế, biết trải đường cho hạnh phúc của mình, chính là khôn ngoan rồi. Trong mắt người đời ngoài kia, chị sung sướng như bà hoàng, mỗi ngày đều sống giấc mơ của những người phụ nữ khác.

Chỉ là, người ta không hay, anh từng là người đàn ông trắng tay khi gặp chị. Người ta cũng không biết chị từng hy sinh cả thanh xuân để anh có ngày hôm nay. Đằng sau vẻ bảnh bao, đỉnh đạc của anh là không ít nước mắt và mồ hôi của chị. Nhưng đằng sau vẻ hào nhoáng như một bà hoàng của chị giờ đây nào có là hạnh phúc được chồng đền đáp. Đời chị lại là quanh đi quẩn lại ướt át không ít đêm mong ngóng chồng về.

 Đời chị lại là quanh đi quẩn lại ướt át không ít đêm mong ngóng chồng về - Ảnh minh họa: Internet

Chẳng ai ngờ, anh là người chồng vô tâm. Vô tâm đến tàn nhẫn.

Anh biết suốt 10 năm bên nhau, chị luôn là người đợi anh về mỗi chiều tan làm. Tháng ngày bão tố, dù anh có phải tăng ca đến tận 12 giờ đêm, anh biết sau cánh cửa nhà vẫn là dáng chị đợi chờ. Vậy mà giờ đây, anh cứ đi mải miết, ngày này qua tháng nọ. Không phải vì quên, mà là anh không còn để tâm ở nhà vẫn còn một người vợ đợi mình. Ngày trước, kỷ niệm ngày cưới, anh trong túi chỉ còn đúng 50 ngàn. Anh vét sạch túi mua chiếc bánh kem nhỏ xíu và tự tay làm quà tặng chị. Món quà đó là bức tranh anh vẽ chỉ đang ngủ say, anh là dân kiến trúc mà, vẽ đẹp lắm. Ngày hôm nay, kỷ niệm ngày cưới, chị vẫn có quà, thậm chí là những món quả đắt tiền xa xỉ. Chỉ có điều, anh chưa từng nhớ anh đã từng tặng chị những gì. Vì tất thảy bao món quà đắt giá ấy đều là thư ký của anh chọn.

Ngày trước, anh chỉ có mình chị. Anh có thể không có nhiều tiền, chị cũng nguyện ý là vợ của một người đàn ông nghèo. Nhưng anh giàu thủy chung, dư dả yêu thương cho chị, chị vì vậy mà an lòng gửi trọn một đời cho anh. Nhưng giờ thì sao, tiền anh không thiếu, chức cao vọng trọng đủ đầy. Anh cho chị được tất cả mọi thứ trên thế gian này, chỉ trừ duy nhất một thứ. Đó là lòng thủy chung của anh, là trái tim anh. Anh không còn có riêng mình chị là người phụ nữ của anh. Như một sở thích tàn nhẫn của đàn ông giàu sang, anh trang hoàng cho đời mình hai chữ “ngoại tình” quá chua chát với chị.
Với đời, chị là người đàn bà khôn ngoan. Ừ thì mạnh mẽ, bản lĩnh đó. Nhưng chị cũng chỉ là đàn bà. Nào có thể nói bỏ chồng là bỏ được đâu. Hơn 10 năm chị hy sinh như cạn kiệt lòng dạ, gia đình này là cả cuộc đời chị. Chị thà đục khoét tim mình chứ chẳng nỡ đạp đổ đi. Chỉ là, giới hạn chịu đựng của một người đàn bà nào có là vô hạn. Thứ tha rồi lại bao dung, hàn gắn rồi lại đổ vỡ. Một mình chị cứ tróc hết tâm can, còn anh lại chưa một lần ngoái nhìn. Chị mệt mỏi rồi, lòng cạn, tim tan, chị bỏ cuộc.

Chị mệt mỏi rồi, lòng cạn, tim tan, chị bỏ cuộc - Ảnh minh họa: Internet

Ngày chị để lại tờ đơn ly hôn, anh vẫn đang ở trời Tây với nhân tình. Anh ung dung như kẻ chưa từng gánh tội lỗi với gia đình. Sáng hôm đó anh trở về, anh nhận điện thoại của cô thư ký hỏi anh muốn mua gì cho chị để kỷ niệm ngày cưới. Cũng như bao lần, anh cứ nói tùy cô ta, càng đắt tiền càng tốt. Anh sẵn sàng vung tiền cho chị, như để lấp liếm hết lỗi lầm anh gây ra. Chỉ là, khi về đến nhà, anh như hóa đá vì mọi đồ đạc của chị và con đều không còn. Trong phòng ngủ chỉ còn lại tờ đơn ly hôn chị đã ký, bên cạnh hàng tá hình ảnh anh và tất cả các cô bồ. Anh chết sững. Anh chưa bao giờ nghĩ chị sẽ ra đi. Anh luôn tin, chị có thế nào cũng không thể rời xa anh. Thứ lòng tin của một gã đàn ông vô tâm và xem thường vợ cũng có ngày như muốn giết chết anh. Anh cuống cuồng đi tìm chị. 

Hóa ra chị đã lên máy bay từ trước khi anh về..

Anh lại quay về nhà, anh trách chị vô tâm, anh hận chị vô tình. Anh như đập đổ hết đồ đạc trong nhà. Phút chốc hoảng loạn, khung hình trên tủ cao rơi xuống, vỡ tan tành trước mặt anh. Đó là tấm hình ngày trước anh vẽ chị. Anh lại không hề hay biết, đến bây giờ chị vẫn giữ, lại lộng kính đặt trang trọng trong phòng ngủ. Anh bắt đầu khóc, như một đứa trẻ. Giờ phút này anh mới biết nào phải tự dưng chị cạn tình, là do anh vô tâm. Những giọt nước mắt muộn màng như đeo bám lấy anh cả một phần đời về sau…

Trên thế gian này, đáng sợ nhất là đàn ông vô tâm và đàn bà vô tình. Bi kịch chính là khi hai con người ấy lại lần lượt xuất hiện dưới một mái nhà. Đàn ông vô tâm thì đàn bà rồi sẽ đến lúc vô tình như một quy luật hiển nhiên. Kẻ vô tâm trước, người vô tình sau, không thể vì nhau hạnh phúc, lại vì nhau mà thương đau. Đàn bà vô tình vì đàn ông vô tâm. Đàn ông vô tâm lại vì đàn bà tận tậm. Đàn bà vô tình vì thiếu thốn yêu thương. Đàn ông vô tâm lại vì được nhận quá dư dả thương yêu. Cứ thế mà dây dưa với nhau một đời không dứt, khổ đau lại triền miên. Thiết nghĩ, nếu đàn ông biết đâu là đủ, thế nào là hạnh phúc thì họ đã không đẩy vợ mình đến ranh giới cạn tình. Cũng như nếu đàn bà ai cũng hiểu thứ gì trên thế gian này có quá nhiều cũng không tốt. Đàn ông càng được nhận nhiều, càng trở thành kẻ vô tâm không thiết cho đi. Tận tâm của đàn bà không nên trở thành thứ nuông chiều đàn ông. Phải chi cả hai đều hiểu chỉ có đủ mới là hạnh phúc, có đủ mới đáng trân trọng thì đã khác...

Nguồn Phụ nữ sức khỏe
Loading...
Được tạo bởi Blogger.
VIETAD
VIETAD