-->

Header Ads

QC1

Tỉnh ngộ khi phát hiện mối quan hệ bí mật giữa chồng và trợ lý

Loading...
Tôi lấy chồng khi vừa tốt nghiệp đại học, 22 tuổi, tôi quá non nớt và yếu đuối khi đứng trước cuộc đời đầy rẫy những bon chen. Tôi xuất thân trong một gia đình giàu có, tôi thuộc diện tiểu thư, quen sống trong nhung lụa, được bố mẹ bao bọc từ tấm bé.

Chồng tôi – Vĩnh, là con trai của đối tác làm ăn với công ty do bố tôi làm giám đốc. Tôi và Vĩnh gặp nhau vỏn vẹn có 2 lần trước khi đám cưới diễn ra. Chúng tôi thực sự không có tình cảm yêu đương gì khi kết hôn, mà bởi bố mẹ 2 bên vun vén vì gia đình môn đăng hộ đối.

Mới đầu, tôi phản đối lắm, nhưng mẹ tôi thủ thỉ, bảo Vĩnh là một chàng trai rất khá, trẻ tuổi, tài cao, cư xử lịch thiệp. Sau lần gặp Vĩnh, tôi cũng có chút ít cảm tình. Vậy là đồng ý.

Đám cưới diễn ra sau đó không lâu, chúng tôi ở trong một căn hộ chung cư do bố mẹ Vĩnh mua tặng làm quà cưới.

Cuộc sống gia đình khá êm đềm. Tôi chưa xin việc làm mà chỉ ở nhà lo nội trợ, cơm nước. Vĩnh tỏ ra là người đàn ông hiền lành, chu đáo. Nhưng vì chúng tôi kết hôn không có tình yêu, nên cái cách anh quan tâm tôi cũng chỉ dừng lại ở chỗ trách nhiệm mà thôi. 

Tôi không thấy chán nản, cũng không thấy vui vẻ, hạnh phúc gì, nói chung cuộc sống cứ nhờ nhờ, bình lặng.

Kết hôn 2 năm, tôi thậm chí không còn suy nghĩ muốn ra ngoài xin việc, bởi tôi sống sung túc, đầy đủ quen thân rồi, nghĩ đến bon chen kiếm tiền ngoài kia, tôi thấy sợ.

Ảnh minh họa


Nhưng rồi, cuộc sống không êm đềm như tôi vẫn nghĩ. Khi con tôi 5 tuổi, cũng là lúc công việc làm ăn của chồng tôi gặp rất nhiều khó khăn. Tình hình suy thoái kinh tế khiến công ty của chồng đứng trên bờ vực phá sản (Chồng tôi lúc ấy đang là giám đốc, anh thừa kế công ty bố để lại). Khi chồng tôi đầu tắt mặt tối xoay vòng vốn, tìm cách vực công ty dậy thì tôi chỉ biết ở nhà ôm con. Thú thực, tôi rất muốn giúp chồng, nhưng bản thân tôi không biết phải làm như nào.

Chồng tôi làm việc nhiều, thời gian nghỉ ngơi không có. Thậm chí, ngày chủ nhật, thay vì đưa con gái đi chơi như trước kia, anh cũng ôm tài liệu giấy tờ về nhà xử lý. Trong số nhân viên của chồng, Hương – trợ lý là người anh tin tưởng nhất. Hương cũng vài lần đến nhà tôi, đó là cô gái trẻ trung, năng động và rất được việc.

Khi công ty chồng lâm vào khó khăn, Hương là cánh tay đắc lực giúp anh giải quyết nhiều việc. Từ việc nội bộ công ty, đến việc ngoại giao ký kết hợp đồng, vay vốn, Hương đều 1 tay lo liệu.

Có ngày chủ nhật, Hương đến nhà tôi bàn công việc, đã muộn lắm rồi nhưng vẫn chưa xử lý xong. Tôi tiện thể nấu cơm bảo Hương ở lại. Thú thực, nhìn cảnh chồng mình và trợ lý chụm đầu cũng bàn luận, tôi có chút chạnh lòng, cũng trách bản thân không thể giúp anh những lúc anh cần tôi nhất.

Cuối cùng, công ty chồng tôi cũng vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Chồng mừng vui ra mặt, anh nói nhiều, cười nhiều hơn. Cũng từ dạo đó, Hương trở thành bạn thân của gia đình tôi, Hương đến nhà tôi thường xuyên hơn, cô cũng tỏ ra thân mật và gần gũi.

Thú thực, linh cảm của người phụ nữ mách bảo tôi, giữa chồng và Hương có điều gì đấy không bình thường. Cách anh nhìn Hương, cách họ đối xử với nhau, dù trước mắt tôi tỏ ra bình thường, nhưng tôi vẫn đủ nhạy cảm để nhận ra.

Rôi sau đó không lâu, tôi phát hiện ra, chồng tôi và Hương qua lại với nhau, tôi vô tình đọc được tin nhắn trong điện thoại của anh. Cảm giác phát hiện chồng mình ngoại tình, chắc chắn không dễ chịu gì. Tôi đau khổ, thất vọng, nhưng không hiểu sao, tôi không có cảm giác ghen tuông hay ghét bỏ gì Hương.

Chính thời điểm đó, tôi chợt giật mình, tự hỏi, tôi có yêu chồng không? Bao nhiêu năm qua tôi ở cạnh anh, sống chung nhau có nghĩa lý gì? Tôi đã tự ru ngủ mình, làm mình mông muội ngần ấy thời gian. Cuối cùng, sau rất nhiều ngày suy nghĩ, tôi hạ quyết tâm đưa ra quyết định cuối cùng.

Nhìn lá đơn ly hôn trên bàn, chồng tôi bàng hoàng. Anh nhìn tôi, lặng ngắt, không nói được câu nào. Tôi chỉ nói vỏn vẹn mấy câu, rằng chúng ta hãy sống thật với bản thân mình đi, giả tạo như thế bao nhiêu năm, cả 2 chẳng dễ dàng gì.

Chúng tôi còn trẻ, còn cơ hội để làm lại. Bao năm qua tôi đã quá u mê, đã tự biến mình thành người vô dụng rồi. Tôi nói với chồng, hãy đến với người mà anh yêu thương thật sự, có thể chia sẻ, động viên, giúp đỡ anh khi anh cần. Tôi biết, Vĩnh hiểu tôi đang nói đến ai.

Vợ chồng tôi đã chia tay như vậy, hoàn toàn bình lặng, người ngoài nhìn vào, ai cũng nói tôi ngu, làm thế khác gì dâng chồng cho người đàn bà khác. Nhưng bản thân tôi, tôi hiểu mình làm gì. Tôi không hối hận, tôi tin rằng mình đã làm đúng. Tôi sẽ đi làm, sẽ sống cuộc sống của chính tôi, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?

Theo Khỏe & Đẹp
Loading...
Được tạo bởi Blogger.
VIETAD
VIETAD