20 năm nuôi con riêng của chồng, tôi vẫn bị chồng con hắt hủi
Loading...
Tôi năm nay đã ngoài 40 tuổi. Có 1 con gái vừa tốt nghiệp đại học. Chồng tôi gần 50. Chúng tôi kết hôn muộn, khi ấy tôi 27, là vợ thứ 2 của anh, lúc cưới nhau về anh có một con gái riêng gần 2 tuổi.
Chồng tôi là người khác làng, trước đó, anh kết hôn với một người phụ nữ, nhưng sau khi sinh con được gần 1 năm thì vợ anh mất vì chứng hậu sản. Bỏ lại anh với đứa con thơ.
Nói thêm về gia cảnh của chồng, anh quê gốc ở Thái Bình, nhưng cùng mẹ lên quê tôi xây dựng kinh tế mới. Mẹ anh mất sau đó không lâu, thành ra anh một thân một mình trên này, hoàn cảnh vô cùng khó khăn.
Sau khi vợ anh mất được gần 2 năm, con gái cũng sắp tròn 2 tuổi. Tôi lúc ấy là gái muộn chồng. 27 tuổi vào những năm đó đã là gái ế. Một người hàng xóm mai mối chúng tôi lại với nhau. Dù còn e ngại nhưng tôi chặc lưỡi đồng ý. Lúc ấy, thú thực tôi chỉ nghĩ lấy chồng, có một gia đình, sinh thêm đứa con là mãn nguyện rồi.
Cuộc sống chung gặp rất nhiều khó khăn, nhất là về kinh tế, chính vì thế, bố mẹ tôi cũng phải hỗ trợ vợ chồng tôi rất nhiều. Từ miếng ăn, manh áo, đến chăn ga, giường tủ. Nếu không phải có ông bà ngoại đỡ đần, thì vợ chồng tôi chắc chăn không thể vượt qua giai đoạn ấy.
Tôi học cách chăm sóc, yêu thương con riêng của chồng. Dù không phải máu mủ tôi đẻ ra, nhưng tôi luôn coi con bé là con. Con bé mới 2 tuổi, tôi chăm nuôi rất vất vả, chưa kể con bé hay ốm đau, bệnh tật. Chồng tôi lại là người nóng tính, cục cằn, tôi vừa chăm con, vừa nhịn chồng, nhiều khi thấy tủi vô cùng.
Khi con gái lớn 4 tuổi, tôi sinh thêm một bé gái nữa. Lúc này, gánh nặng trên vai tôi càng nặng. Vợ chồng tôi phải làm việc vô cùng vất vả để nuôi 2 con khôn lớn. Tôi lúc này đứng giữa 2 đứa con, 1 con riêng, 1 con đẻ. Lúc nào cũng phải thật khéo léo để không gây tai tiếng với người ngoài. Họ nói, mẹ ghẻ con chồng mấy đời tốt đẹp, có con riêng rồi thì con ghẻ lại càng khổ. Tôi biết thế nên đối xử với 2 đứa trẻ hết sức công bằng. Thú thực, con đẻ hư tôi đánh, nhưng con chồng tôi nào có dám động tay.
Bố mẹ sinh con trời sinh tính, 2 đứa trẻ càng lớn càng trái ngược nhau. Con gái tôi ngoan ngoãn, học giỏi, lễ phép bao nhiêu thì con riêng trái nết bấy nhiêu. Con bé càng lớn càng ngỗ ngược, lười biếng, không chịu học hành mà chỉ lo ăn chơi đàn đúm. Nhiều lần, con lớn gây ra những chuyện tai tiếng, tôi chẳng dám mắng mỏ gì, mà lựa lời nói với chồng để anh xử lý.
Chưa kể, con riêng ngày càng hỗn hào với tôi. Miệng nó gọi tôi là mẹ, nhưng thái độ rất láo, thường xuyên lườm nguýt. Nó cũng chẳng coi con gái tôi là em, lúc nào cũng mắng mỏ con bé út.
Hàng xóm láng giềng khi ấy, cứ nhắc đến tên con lớn là lắc đầu ngán ngẩm. Bởi chuyện ăn chơi trác táng, hư hỏng của nó không ai còn lạ. Lúc này mọi người mới bắt đầu thông cảm cho phận mẹ ghẻ nuôi con chồng của tôi.
Gần 20 năm ròng như thế, tôi phải chịu không biết bao nhiêu cơ cực. Ai hiểu thì thông cảm, ai không hiểu thì bảo mẹ ghẻ con chồng, đời nào chả thế. May thay, con út là niềm an ủi duy nhất của tôi, con bé học giỏi, ngoan ngoãn, nó vừa mới đỗ đại học, đang chuẩn bị đi nhập học.
Con lớn lúc này đã 22 tuổi, nó học kém nên nghỉ ngang từ năm lớp 10. Vợ chồng tôi khuyên thế nào nó cũng không học tiếp. Nó học kém nhưng lại lười làm, làm gì cũng nhanh chán. Nó đòi học cắt tóc, tôi cho đi, nhưng được 2 tháng thì bỏ về. Đi làm công nhân được hơn 1 tháng, nó bảo phải đứng cả ngày nó không chịu được. Thế là nó lại bỏ, về nhà ăn không ngồi rồi. Việc đồi nương thì nó bảo vất vả quá, nó không có sức. Tôi nhiều lúc phát điên, chỉ muốn cho nó trận đòn nhưng vẫn phải cố kiềm chế.
Ảnh minh họa
Khi con gái tôi học năm 2, con lớn bỏ nhà đi. Trước đấy, nó xin vợ chồng tôi cho đi vào Nam làm quán cà phê. Vợ chồng tôi không cho, thế là nó trốn đi. Nó cắt đứt liên lạc, chúng tôi muốn tìm mà chẳng có manh mối nào tìm.
Gần 1 năm sau, nó gọi cú điện thoại đầu tiên về nhà. Những nó chỉ hỏi thăm bố nó, mà chẳng có một lời hỏi thăm tôi. Rồi 2 bố con nó nói với nhau những gì, tôi không biết. chỉ biết thái độ của chồng với tôi ngay càng khác. Anh thường xuyên cáu kỉnh, mắng mỏ tôi.
Thế rồi, một lần cãi nhau, chồng tôi uống rươu say. Anh vừa khóc vừa nói: “Của đau con xót, cô tưởng tôi không xót con tôi hay sao, giờ nó ở đâu tôi không biết, nó phải chịu vất vả tôi cũng không giúp gì được”. Nghe chồng nói vậy, tôi như giọt nước tràn ly, bao uất ức trong lòng 20 chục năm qua được dịp bùng lên. Hôm đó, nhà chúng tôi như có bão, chưa bao giờ có trận cãi vã nào khủng khiếp như thế.
Một thời gian rất lâu sau, con lớn về nhà, tôi chẳng biết nó làm gì mà nhìn khác lắm. Ăn mặc diện dàng, son phấn lòe loẹt, nó chào hỏi tôi qua loa rồi quấn lấy bố. Hình như nó cho chồng tôi tiền, nhưng tôi chẳng quan tâm.
Nó ở nhà mấy ngày, chồng tôi bắt đầu gây sự với tôi. Chúng tôi đấu khẩu nhau liên tục, tôi cũng muốn nhẫn nhịn nhưng không nhịn nổi, vì chồng tôi rất vô lý. Đỉnh điểm, có lần trong bữa cơm, chồng tôi ném cả mâm bát ra ngoài, anh dùng những từ ngữ nặng nề, thô tục để chửi bới tôi. Chồng còn nói, cảm thấy không chịu được thì về nhà đẻ cô mà sống. Tôi không để cô làm con gái tôi phải chịu khổ thêm một ngày nào nữa. Trong lúc chồng nói, đứa con lớn nhìn tôi nhếch mép, có vẻ mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của nó.
Quả thực, nghe chồng nói, tôi bị sốc nặng nề, không ngờ bao nhiêu năm nay, tôi hy sinh vì chồng vì con như thế mà giờ đây tôi lại nhận lại kết quả này. Tôi không biết đứa con lớn đã nói gì khiến chồng tôi thay đổi như thế, nhưng tôi quả thực thấy đau lòng, bất hạnh vô cùng.
Ngày hôm sau, con gái út tôi nghe tôi nói chuyện, nó về quê. Trong lúc xúc động, con bé ôm lấy tôi, nó nước mắt lưng tròng nói với bố: “Sao bố ác thế, bố đối xử với mẹ con như vậy mà thấy cũng được sao”. Rồi nó quay sang phía con chị, nói: “Cả chị nữa, mẹ tôi nuôi chị từ ngày con đỏ, vậy mà chị trả ơn mẹ tôi như thế à. Chị giỏi đi được đâu thì chị đi, đừng về phá hoại gia đình này nữa”. Chồng tôi quát con bé: “Mày câm ngay, con cái mất nết, ai cho mày dạy đời tao như thế”.
Mẹ con tôi cứ thế ôm nhau khóc, chưa bao giờ tôi thấy bất lực như vậy cả. Tôi biết chồng tôi như vậy là do quá đau lòng về con lớn. Nhưng chồng thực sự làm tôi tổn thương quá mức. Gần 20 năm nuôi con chồng, thứ tôi nhận được chỉ là sự hắt hủi và khinh miệt, người ta nói câu này quả chẳng sai “Công anh bắt tép nuôi cò. Cò ăn cò lớn cò mổ vào mắt anh”. Giờ tôi nên làm thế nào bây giờ?
Theo Khỏe & Đẹp