-->

Header Ads

QC1

Gửi người đàn ông – cha của con tôi!

Loading...
Gửi người đàn ông – cha của con tôi!

Có lẽ chỉ riêng tôi gọi anh như vậy. Đã 8 năm qua, mọi chuyện dường như mới ngày hôm qua.Tôi biết giờ đây anh đang có một gia đình hạnh phúc, nhưng…anh đã quên mất rằng mình đã từng có một đứa con!


Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa ( nguồn :internet)

Chúng tôi đã từng có một tình yêu đẹp kiến bạn bè phải ghen tị, trải qua 5 năm cùng những vui buồn và tôi nghĩ sẽ chẳng ai có thể chia rẽ tình yêu của chúng tôi được. Tôi luôn tin vào điều đó cũng như tin anh vậy. Anh hơn tôi 2 tuổi, làm giáo viên toán ở một trường THCS gần nhà, còn tôi đang là sinh viên năm thứ nhất của một trường đại học. Anh đẹp trai, quan tâm và khá lãng mạn trong tình yêu. Trông anh có vẻ ngoài rất giống một chàng trai sứ Hàn - vì bạn gái tôi nhận xét như vậy. Tôi đã tự hào vì mình có được tình yêu của anh mà không hề bận tâm đến bất kì một người đàn ông nào khác, cho dù họ cũng quan tâm đến tôi. Vậy mà…một tai hoạ đã ập đến khiến tôi không còn cảm giác, suy nghĩ mình phải làm gì, mọi cái trước mắt tôi đã đổ xụp, tôi sống gần như một hồn ma. Phải, tôi còn nhớ như in cái ngày đó….chúng tôi đã lên kế hoạch cho một đám cưới, một gia đình nhỏ của tôi và anh sau khi tôi thi tốt nghiệp xong. Vậy mà chính anh đã phá bỏ lời hứa, không một câu giải thích, không một lý do…cái tôi nhận được là “ lời xin lỗi.” anh không giám nói trực tiếp với tôi mà anh nói với bố tôi. Tôi đã khóc cạn nước mắt, tôi muốn chạy sang bên anh để hỏi rõ tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tại sao anh nhẫn tâm từ bỏ đứa con vẫn chưa chào đời, nhưng rồi tôi đã không đủ can đảm làm việc đó. Mọi người đều cho tôi là kẻ nhu nhược, hèn kém, ngu ngốc…tôi cũng chỉ biết im lặng trong tủi hờn. Một đứa con gái chưa chồng mà lại có con là một sự sỉ nhục nghiêm trọng không chỉ đối với gia đình mà còn cả dòng tộc. 

Tôi là một đứa con gái hư hỏng, mất nếp, đáng khinh bỉ trước mặt mọi người. Họ túm năm, tụm ba bàn tán, thậm chí họ dỉ tai nhau khi nhìn thấy tôi. Tôi như kẻ mắc bệnh “ hủi” mà họ kinh sợ, xa lánh. Cũng vì vậy mà bố tôi không vượt qua cú sốc tâm lý đó, bố bị mắc bệnh dối loại tâm thần phải đi điều trị. Tôi như một kẻ cặn bã của xã hội, tôi chỉ muốn chết, chỉ có cái chết mới giải thoát tất cả. Tôi lên cho mình một kế hoạch như vậy nhưng rồi tôi lại không thể làm được điều đó vì nghĩ đến đứa con vô tôi chưa kịp chào đời. Trong thời gian đó tôi đã dằn vặt rất nhiều và đi đến quyết định mình phải giữ lại đứa con: mình làm mình chịu không thể đổ lên đứa bé vô tôi được. Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra sức mạnh và nghị lực phi thường như vậy cho đến lúc sinh con. Người ta nói “ phụ nữ đẻ như ở của mả” lúc đó họ rất cần sự động viên chăm sóc của người chồng, người thân hai bên còn tôi…chỉ có đứa em và bà cô đi cùng. Lúc đó tôi không hề đau khổ, xấu hổ hay có bất kì một cảm giác tồi tệ nào khác. Nghe cô nói trong nước mắt: nhìn người ta đi…thì có người lọ người kia, còn cháu mình thì…cũng chẳng làm tôi bận tâm. Điều mà tôi quan tâm, cầu nguyện duy nhất lúc đó là sinh con ra khoẻ mạnh. Điều ước của tôi cũng trở thành sự thật.

Thế rồi thời gian thấm thoát trôi qua, khi cậu con trai kháu khỉnh của tôi gần 3 tuổi, cũng vì không muốn quá khứ đau buồn cứ đeo bám mãi, gia đình tôi đã xin cho tôi đi làm giáo viên ở một tỉnh miền núi xa xôi. Trong thời gian đó tôi không lúc nào nguôi ngoại lỗi nhớ con. Một năm sau, khi đã ổn định hơn tôi quyết định đón con lên ở cùng. Ở nơi xa xứ không một người thân thích, tôi và con trai đùm bọc nhau sống qua những ngày tháng không mấy dễ dàng, nhưng cho dù thế nào tôi vẫn luôn tin mình có thể vượt qua được vì đã có con trai ở bên cạnh, cũng may là đứa con trai tôi ngoan ngoãn, chẳng mấy ốm đau gì. Giờ đây con trai tôi đã 8 tuổi, cũng từng ấy thời gian tôi không gặp lại anh. Tôi đã nghe được nhiều lý do khác nhau khiến anh có quyết định từ bỏ tôi ngày nào, cho dù là lý do gì đi chăng nữa tôi vẫn mong muốn một ngày gặp lại anh để nghe câu trả: Tại sao anh bỏ em? Dũng ơi! Tạo sao anh lại đối xử với em như vậy?

8 năm qua, mặc dù cuộc sống có nhiều khó khăn, vất vả….nhưng không lúc nào tôi không nghĩ đến anh- một người đàn ông đã bỏ rơi tôi, không một lý do. Đến bao giờ tôi mới có thể biết được câu trả lời để có thể nguôi lòng và bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống không còn có sự hiện diện của anh trong đó?


Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa ( nguồn :internet)

Tôi biết phải làm sao đây để xoá đi kí ức đau buồn đó. Tôi đã tìm mọi cách để quên anh trong 8 năm qua nhưng… vẫn không thể. Có phải chăng tôi là kẻ mê muội và có chấp?

Còn anh đã bao giờ anh nghĩ đến tôi chưa? Anh đang có một cuộc sống hạnh phúc có bao giờ anh dành một phần ý nghĩ nhỏ vì anh mà đến giờ một người phụ nữ và một đứa trẻ vẫn đang rất đau khổ không có được một cuộc sống bình yên thực sự. Một đứa trẻ luôn muốn biết: bố con là ai? Có phải bố con đã chết rồi không? Con không có bố phải không mẹ? Nhiều lúc tôi đã thầm ước giá như anh chết đi thì tôi sẽ có câu trả lời rễ ràng hơn cho con và cuộc sỗng của tôi cũng bớt nặng nề hơn.

Tôi biết phải làm sao đây? Xin mọi người giúp tôi, hãy cho tôi lời khuyên với. 


Tam su cua Hoa Hai duong gap mua!
Loading...
Được tạo bởi Blogger.
VIETAD
VIETAD