Ôm chồng khóc nức nở, lần đầu tiên tôi thấy yêu anh vô bờ
Loading...
Cũng may, khi vào nhà nghỉ anh ta đổi giọng khinh miệt vợ mình chẳng biết chiều chồng, anh ta khen ngợi cô này cô nọ… tôi mới hay anh ta cũng là kẻ chẳng ra gì.
Biết tôi và chồng thường xuyên cãi vã, anh ta đã chủ động nhắn tin tán tỉnh. Mới đầu tôi cứ nghĩ là anh của bạn thì không sao, nên tôi rất sẵn lòng tâm sựvới anh những điều tôi nghĩ, những khó khăn tôi gặp phải trong cuộc sống. Nào ngờ, anh ta được đằng chân lân đằng đầu, còn dụ dỗ tán tỉnh thậm chí đưa tôi vào nhà nghỉ để giở trò ong bướm.
Khi tôi nói “Em đã có chồng rồi”, anh ta bỗng trở mặt “Có chồng thì đã làm sao, cái ngữ chồng đó liệu có làm em hạnh phúc không”. Anh ta nói rồi đóng chặt cửa lại ôm chầm lấy tôi nhưng lúc đó, tôi đã đủ tỉnh táo để nói rằng “Em đồng ý, nhưng anh phải đi tắm trước đã. Như thế sẽ hấp dẫn hơn đấy”. Anh ta thơm nhẹ vào má tôi “Được rồi, cưng đợi anh nhé”.
Nhân lúc anh ta vào nhà tắm tôi mở cửa ôm lấy túi xách chạy thẳng một mạch xuống tầng 1. Và tôi thở phào nhẹ nhõm mình vừa thoát khỏi một gã trai đồi bại, đểu giả.
Thế mà bình thường anh ta luôn miệng nói coi tôi như em gái của mình. Hóa ra tôi là một con ngốc. Nghĩ lại những lời anh ta nói tôi thật sự khinh bỉ anh ta. Bao nhiêu hình tượng đẹp trong tôi vỡ vụn hết. Nghĩ về chồng mình, tôi bật khóc.
Phải nói rằng, tôi và chồng bằng tuổi nhau, nên tính tình ai cũng ngang bướng. Trong một năm gần đây, khi cu Bin chào đời, chúng tôi có không ít cãi vã. Chủ yếu là chuyện chăm sóc con nhỏ, anh thì nguyên tắc sách vở, còn tôi thì xuề xòa. Hễ con ốm, con đau tôi lại gọi điện cho bà nội ở quê và chăm con theo kiểu bà dạy. Còn anh, con ốm con đau, anh đều đề nghị tôi phải đưa đi viện khám.
Mới đây, chúng tôi lại cãi nhau về chuyện cho con ăn cháo hay ăn cơm. Khi tôi nói “Con được 1 tuổi rồi phải tập cho con ăn cơm anh ạ. Con đâu còn nhỏ nữa. Mà phải như vậy ý, thì con mới cứng cáp được. Tôi nói rồi lấy ra dẫn chứng xưa kia bà cũng cho anh ăn cơm nhai…”. Anh gạt tay, nói rằng tôi chẳng có tí kinh nghiệm nào. Đôi khi con biếng không chịu ăn, anh lại mắng tôi này nọ.
Thậm chí anh còn kêu tôi là cô vợ tồ, vụng,... rồi nêu ra một loạt những kiểu chăm con của bà mẹ Nhật, Hàn. Tôi bực lắm, thấy chồng nói nhiều, không đồng nhất quan điểm nên tôi nổi xung.
Và rồi, ức chế từ trước tới nay tích tụ, chúng tôi cãi nhau to. Thậm chí tôi còn bỏ nhà ra ngoài 2 tiếng. Trong 2 tiếng đó, tôi đã ngồi nói chuyện với anh trai của Linh, cô bạn thân. Càng nghe anh trai bạn thân nói, tôi càng thèm thuồng người đàn ông đó. Tôi chỉ ước chồng tôi được một nửa như vậy.
Thời gian trôi đi, tôi và anh trai Linh nói chuyện với nhau nhiều hơn. Thậm chí chán chồng tôi còn đi ăn trưa, uống cà phê với anh ta. Tôi cứ nghĩ đơn thuần rằng anh trai Linh cũng như anh tôi vậy, và tôi không mảy may nghi ngờ “tâm địa” của anh ta, cho tới hôm nay chuyện xảy ra. Nghĩ lại tôi thấy mình thật ngu ngốc, tôi điên tới mức khi anh ta đề nghị vào nhà, tôi đã đồng ý.
Nếu anh ta cứ nhẹ nhàng, không nói lời miệt thị vợ mình. Nếu anh ta cứ nhẹ nhàng, vỗ về, đồng cảm biết đâu tôi đã đi quá giới hạn với anh ta rồi. Nhưng cũng may, khi vào nhà nghỉ anh ta đổi giọng khinh miệt vợ mình chẳng biết chiều chồng, anh ta khen ngợi cô này cô nọ… tôi mới hay anh ta cũng là kẻ chẳng ra gì. Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì chưa là gì của anh ta, tôi cảm thấy hạnh phúc vì nhận ra chồng tôi là người đàn ông đĩnh đạc thương vợ con dù anh cứng nhắc.
Giật mình bừng tỉnh, tôi chạy đi bắt taxi về nhà, chồng tôi đang cặm cụi nấu cháo cho con theo phong cách của anh. Bất ngờ, tôi sà vào lòng anh khóc nức nở, lần đầu tiên tôi thấy yêu và hạnh phúc bên chồng tới vậy. Và tôi hứa, tôi sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm đó. Tôi sẽ giữ cái 'bí mật' tội lỗi đó tới cuối đời để rút ra một kinh nghiệm xương máu "đừng tin bừa vào bất kỳ ai cả, bởi bất kỳ lúc nào bạn cũng có thể trở thành con mồi béo bở của người ta".
Nguồn : phunutoday.vn