Chồng "vàng mười", vợ vẫn yêu điên dại kẻ khác
Loading...
Chúng tôi đều đã có gia đình riêng nhưng chẳng ai hạnh phúc với mái ấm đó. Tất cả những gì chúng tôi muốn là được bên cạnh nhau.
Chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên khi cả hai còn khá trẻ. Tôi 19, anh ấy 22 và anh là tình đầu của tôi. Cuộc tình của chúng tôi có những phút giây cứ ngỡ chỉ thấy trên phim ảnh. Khi bạn được cảm nhận những thứ lãng mạn, bay bổng hệt như phim, tất cả những điều bạn nghĩ đến chỉ là tình yêu mà thôi. Bạn sẽ muốn cống hiến tất cả cho tình yêu ngọt ngào ấy. Tôi cũng vậy. Đắm chìm, thăng hoa cùng anh.
Phải chi chúng tôi cưới nhau thì cuộc đời chúng tôi chắc hẳn sẽ ý nghĩa và đủ đầy hơn rất nhiều. (Ảnh: Internet)
Nhưng dường như những điều đó lại chẳng giúp chúng tôi bên nhau dài lâu.
Chúng tôi có nhiều lý do để đổ lỗi cho sự tan vỡ này lắm. Chúng tôi “khai tử” cuộc tình bởi chẳng ai chịu nghe ai. Chúng tôi còn quá trẻ, chẳng hề nhận ra rằng mình quá ngu ngốc khi quyết định kết thúc cuộc tình vì chẳng ai chịu ngồi xuống tìm cách giải quyết mâu thuẫn. Chúng tôi không nghĩ mỗi người phải cố gắng nhiều hơn. Và chúng tôi cũng chẳng nghĩ rằng đây sẽ là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời của mỗi người.
Chia tay rồi, trong sâu thẳm trái tim tôi, có điều gì đó đặc biệt vẫn còn tồn tại. Dù tôi đã nỗ lực để quên, để khiến nó biến mất khỏi đời mình, nhưng đâu đó, nó vẫn tồn tại.
Giờ thì cả hai chúng tôi đã kết hôn. Nhưng là kết hôn với hai người khác nhau. Cuộc sống cũng hoàn toàn khác nhau. Nhưng dù gia đình nhỏ của tôi luôn rộn tiếng cười của lũ trẻ, tôi vẫn nhớ tình cũ. Khi buồn hay khi hạnh phúc, tôi vẫn luôn nhớ về anh. Ngày hay đêm, hình ảnh anh luôn hiện hữu trong tâm trí tôi. Mỗi bước đi của tôi là những ký ức đẹp đẽ cùng anh lại ùa về.
Tôi yêu chồng và những đứa con xinh xắn của mình lắm. Nhưng những điều hạnh phúc xung quanh tôi như thế lại chẳng đủ đối với tôi. Dường như cả hai chúng tôi đều đang không hạnh phúc.
Chúng tôi đều đã có gia đình riêng nhưng chẳng ai hạnh phúc với mái ấm đó. Tất cả những gì chúng tôi muốn là được bên cạnh nhau. Trái tim chúng tôi ước đã không ngu ngốc đánh mất nhau để giờ đây có thể tự tin sánh bước mà không mang cảm giác tội lỗi. Phải chi chúng tôi cưới nhau thì cuộc đời chúng tôi chắc hẳn sẽ ý nghĩa và đủ đầy hơn rất nhiều.
Nhưng cảm giác tội lỗi, không cho phép bản thân ích kỷ phá vỡ hạnh phúc gia đình luôn tồn tại trong tôi.
Nhưng tôi vẫn luôn suy nghĩ phải chăng tôi không nên sống một cuộc sống sai lầm với ai đó mà tôi không yêu sâu đậm như tình cảm tôi dành cho tình cũ? Liệu con chúng tôi có hạnh phúc hơn nếu bố mẹ chúng hạnh phúc không? Liệu chúng sẽ tốt hơn khi có đầy đủ bố mẹ nhưng tâm trí bậc sinh thành ấy lại đang dành cho một người nào đó không phải là thành viên trong gia đình?
Tôi biết tôi có thể trở thành người vợ tốt hơn nhưng chỉ dành riêng cho anh ấy mà thôi. Tôi biết tôi có thể trở thành người mẹ tốt hơn, nhưng chỉ khi ở bên anh ấy. Tôi biết mình có thể trở thành phiên bản tốt hơn chính mình hiện tại, nhưng cũng chỉ với anh ấy mà thôi.
Tôi không thể quyết định nên làm gì. Lý trí thôi thúc bảo tôi phải cứng cỏi mà quên anh ấy đi. Tôi nên học cách yêu người chồng “vàng mười” và chăm lo thật tốt cho lũ trẻ.
Tôi biết rằng chẳng thể nào quay lại quá khứ. Điều gì đã qua là sẽ mãi mãi chẳng thế lấy lại được. Cả hai chúng tôi đã thay đổi. Cả hai chúng tôi không phải là người mà chúng tôi đã từng và quay lại với nhau chưa hẳn là một ý hay.
Chúng tôi không thể khiến tinh thần con bị đe dọa. Đó là một canh bạc lớn. Tôi biết lý trí đã phần nào thắng cuộc trong trận đấu này. Tôi phải ở lại cùng gia đình mình. Tôi biết chúng tôi phải sống hết cuộc đời mà tâm trí không ngừng suy nghĩ về nhau. Liệu đây có phải là cuộc đời đáng để sống không?
Tôi nên chọn lý trí hay con tim?
Theo Newben (Thời đại)