Mắc bẫy gã chồng đẹp trai của bạn thân
Loading...
Một người con gái xinh đẹp, duyên dáng như tôi, không khó để kiếm cho mình một người đàn ông yêu thương chân thành. Thế mà cuối cùng lại đi yêu chồng của bạn thân.
Tôi đã từng nhiều lần tự nhủ lòng mình, không thể nào thích người đàn ông ấy. Anh quá đẹp trai, quá hào hoa và lịch lãm, anh lại ga lăng, nhanh nhẹn, lúc nào cũng vui vẻ. Tôi muốn được ở bên anh biết bao nhiêu, chỉ có điều, anh đã thuộc về một người đàn bà khác, là bạn thân của tôi.
Nhưng, đàn bà yếu lòng, khi đã có tình cảm với nhau thì khó lòng mà quên. Tôi đã thích anh, và mỗi lần chỉ cần nhìn thấy anh là tim tôi lại xốn xang. Tôi đã nghĩ, giá như có được anh thì đời này tôi chấp nhận tất cả, chỉ cần tôi được ở bên anh, dù là chuyện gì xảy ra đi chăng nữa tôi cũng sẽ cố gắng.
Tôi luôn tỏ ra quan tâm anh, và lúc nào, anh hỏi đến tôi là tôi nhiệt tình, hồ hở vô cùng. Một người con gái xinh đẹp, duyên dáng như tôi, không khó để kiếm cho mình một người đàn ông yêu thương chân thành. Thế mà cuối cùng lại đi yêu chồng bạn thân. Tôi biết, chỉ cần tôi có tình cảm với chồng của bạn, tôi đã là một kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ rồi.
Rồi một ngày, anh ngỏ lời yêu tôi khiến tôi chết lặng. Anh chê bai vợ anh, nói rằng, anh đã thích tôi từ lâu rồi nhưng vì tôi là bạn thân của vợ anh nên anh không có cách nào cả. (ảnh minh họa)
Thế mà, tình cảm ấy cứ cuốn tôi theo. Tôi không thể nào từ chối được khi anh có ý rủ tôi đi cà phê, nói chuyện. Tim tôi xốn xang khi anh hỏi tôi thích uống gì, anh sẽ mua cho tôi. Người đàn ông ấy gần như cũng có ý với tôi, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Có lẽ, anh cũng đoán được tình cảm của tôi.
Rồi một ngày, anh ngỏ lời yêu tôi khiến tôi chết lặng. Anh chê bai vợ anh, nói rằng, anh đã thích tôi từ lâu rồi nhưng vì tôi là bạn thân của vợ anh nên anh không có cách nào cả. Giờ thì, tình cảm đã quá lớn, anh không giữ được mình và phải nói với tôi.
Tôi khóc nức nở vì hạnh phúc. Tôi không tin, người đàn ông tôi thương thầm nhớ trộm bao lâu nay cũng yêu tôi như vậy. Tôi nói với anh rằng, chỉ cần anh yêu tôi, tôi sẽ nguyện dành cả đời chăm sóc anh, cho anh cuộc sống vui vẻ, thoải mái.
Trong giây phút ấy, tôi nào biết mình là một kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ. Tôi nào biết mình là người bạn thân của vợ anh. Tôi đã cướp chồng của cô ấy thì còn mặt mũi nào mà nói hai tiếng bạn bè.
Sau một thời gian ngắn ngủi yêu nhau, sau một thời gian tôi cảm thấy tràn trề trong hạnh phúc thì một ngày nọ, anh hẹn tôi đi nhà nghỉ. Anh nói, muốn có trách nhiệm với tôi. Tôi đồng ý vì anh bảo, nếu tôi có bầu, lập tức anh ly hôn vợ. Tôi nhận lời ngay vì còn gì vui sướng hơn người đàn ông mình yêu muốn cưới mình.
Trong giây phút ấy, tôi nào biết mình là một kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ. Tôi nào biết mình là người bạn thân của vợ anh. Tôi đã cướp chồng của cô ấy thì còn mặt mũi nào mà nói hai tiếng bạn bè. (ảnh minh họa)
Tôi đến nhà nghỉ đúng như anh hẹn, và hớn hở bước vào phòng khi anh nói, anh đã chờ sẵn phía trong. Cảm giác hồi hộp đến ngột thở. Nhưng, thật không ngờ, khi vừa mở cửa bước ra, điều tôi nhìn thấy không phải là bộ mặt tươi cười của anh mà chính là khuôn mặt của vợ tôi. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Chưa kịp định thần, cô ấy lao tới, tát tới tấp lên mặt tôi, bứt tóc tôi. Tôi gào lên trong đau đớn. Cô ấy vừa tát vừa chửi tôi ‘loại đàn bà lăng loàn, loại bạn đểu. Cô dám cướp chồng của tôi, cô còn là con người không?’.
Tôi ngã gục xuống sàn nhà, không đứng lên được, mặc cho cô ấy đánh. Tôi đâu có tư cách gì mà chống cự. Còn anh, vẫn đứng ở đó, mặc cho vợ đánh tôi. Tôi gào tên anh, lúc đó vợ anh mới dừng lại. Anh đến gần tôi và bảo ‘đây là vợ tôi, cô nhìn rõ chưa. Cô ấy tốt, tôi yêu cô ấy và không có chuyện tôi vì cô mà bỏ cô ấy. Tôi chỉ cùng vợ chung sức dạy cho cô, một kẻ muốn quyến rũ chồng bạn thân một bài học mà thôi. Và hôm nay, vở kịch đã hạ màn. Cô tỉnh ngộ đi, và làm ơn đừng mang cái bộ mặt đáng thương đi quyến rũ đàn ông nữa. Ghê tởm nhất là loại đàn bà cướp chồng của bạn thân đấy. Đàn ông chúng tôi có lăng nhăng cũng xin chừa loại đàn bà như cô’.
Lời anh nói nghe chua chát làm sao, nhục nhã làm sao. Vậy là, hai người họ vì đoán được tình cảm của tôi nên chính anh đã lợi dụng tôi, dạy cho tôi một bài học sao? Còn tôi, tôi đâu phải giả dối, tôi yêu anh là chân thành. Tôi biết mình sai, mình bỉ ổi, cũng không có tư cách gì nói chuyện yêu đương, nhưng tôi yêu anh hoàn toàn là thật. Nếu không ,người như tôi, thiếu gì đàn ông vây quanh. Vậy mà bây giờ, tôi thật nhục, thật xấu hổ. Tôi đã nhận được một bài học thích đáng cho kẻ cướp chồng bạn thân. Đúng là, trăm nỗi đau không lớn bằng nỗi đau bị chính người mình yêu thương sỉ nhục… Cũng là cái giá mà tôi phải trả, thật đáng đời cho tôi…
Theo Bạch (Khampha.vn)