-->

Header Ads

QC1

Thưa chồng, tôi nuôi anh bằng tiền cung phụng của sếp!

Loading...
Tôi cần anh của ngày xưa cũ...hững ngày mới yêu. Nhưng có lẽ xa vời lắm... Nên dĩ nhiên tôi phải cần một người đàn ông khác bao bọc tôi.

Anh bất tài vô dụng. Hồi mới cưới nhau ý chí phấn đấu ngùn ngụt của anh, sự quan tâm, ân cần của anh theo năm tháng đã tan thành mây khói.

Anh biết tôi đã phải một mình trải qua những ngày tháng đó tủi hổ, mỏi mệt đến mức độ nào không! Nếu không vì con, thì có lẽ chúng ta đã mỗi người một nơi lâu rồi. Đâu còn những ngày tháng đay nghiến và làm khổ nhau như thế này!

Tôi có làm điều gì không tốt với anh? Anh vô công dồi nghề, dùng tiền của tôi ngày này qua tháng khác. Anh hoạnh họe với tôi nhà cao cửa rộng là của anh! Anh lười biếng không chịu xắn tay xông pha, lao động chỉ ru rú cả ngày ở nhà.

Sáng dậy tôi vẫn chuẩn bị bữa sáng. Anh rong ruổi cờ tướng, chim cảnh, cá vàng... Làm cẩn lực cả ngày về đến nhà con cái tắm giặt, cơm nước cũng tôi lo.

Nhiều đêm ôm con nước mắt tôi rơi vì anh.

Có hôm 12h mới xong xuôi hết cả. Tôi leo lên giường đáp ứng anh. Anh mè nheo chửi rủa:

- Từ sau công việc nhanh nhẹn lên nhé, lạch cạnh cả tối định không cho cái nhà này ngủ sao?!

Tôi quặn thắt, tôi như một con hầu cho chính anh và những điều ngu xuẩn nhất như một con ô sin cho nhà anh mà bấy lâu nay tôi vẫn cắn môi chịu đựng. Đã bao đêm tôi rơi nước mắt khi nghĩ đến phận tôi. Anh và người ngoài có thấu không?

Và chuyện gì đến cũng sẽ đến. Tôi gặp sếp khi tâm hồn đã tàn tạ vì cuộc sống gia đình. Ngoài bộ dạng sáng sủa, nảy nở và được tô son dặm phấn, tôi đích thực trở về với đúng độ tuổi của mình - người phụ nữ 28.

Sếp bằng tuổi anh - 35 nhưng tràn đầy quyết tâm, nghị lực không ngừng phấn đấu trong công việc. Đã thế anh còn tử tế, mềm mại, thấu nỗi vất vả và thương tôi. Làm sao, trong âm thầm tôi không đem anh ra so sánh để lựa chọn lối thoát cho tâm hồn mình. Sếp nói yêu tôi! Còn anh đã lâu rồi không còn biết nói những điều dịu dàng.

Ngày ngày tôi tranh thủ về muộn để bên nhau nhiều hơn. Yêu sếp tôi phấn đấu và vươn lên chức trưởng phòng đối ngoại. Lương tháng tôi vẫn nuôi trọn gia đình, con cái và nuôi anh. Mặc thị phi tôi vẫn hoàn thành tốt công việc. Chỉ có điều tôi yêu sếp hơn anh, chồng à!


Tôi cần anh của ngày xưa cũ...hững ngày mới yêu. Nhưng có lẽ xa vời lắm... Nên dĩ nhiên tôi phải cần một người đàn ông khác bao bọc tôi, thưa anh!

Tôi vẫn có những bữa sáng, những bữa tối, nhưng thay vì sự cố gắng lâu bền không được cảm nhận và xót xa từ anh, tôi đã có tiền để thuê người giúp việc, bữa cơm đã không còn chan đầy nước mắt nữa, anh hiểu không?

Anh nghe người ta đồn thổi tôi cặp bồ. Tôi thừa nhận và anh đay nghiến và chửi tôi lăng loàn ngay trước mặt con mà không nhìn lại mình sao! Ngoài cặp bồ ra tôi đã rất tử tế với một người chồng như anh! Anh có biết không? Giá như anh tốt thì tôi đâu có thế?

Tôi đã bất cần thì anh đừng than trách nữa, biến tôi thành thế, đừng kể khổ nữa. Bởi lẽ, chỉ một cơn gió nhẹ nữa thôi thì tôi sẽ bung ra hết, chiếc ly trong tôi đã muốn vỡ tung thành trăm mảnh rồi, chồng à! Tôi không sợ sự ghen tuông, than trách của anh đâu, cái tôi sợ là sự thiếu kiên trì, sự vô tâm và kém cỏi của anh mà thôi!?

Tôi cần anh của ngày xưa cũ...những ngày mới yêu. Nhưng có lẽ xa vời lắm... Nên dĩ nhiên tôi phải cần một người đàn ông khác bao bọc tôi, thưa anh!

Theo L.T (TP.HCM)/PNO
Loading...
Được tạo bởi Blogger.
VIETAD
VIETAD