Suốt cả tuần trăng mật, đêm nào tôi cũng phải kiếm cớ trốn chồng
Loading...
Trong suốt mấy ngày trăng mật đó, đêm nào tôi cũng phải kiếm cớ ra ngoài để không phải nghe anh diễn thuyết, lý giải, suy diễn. Nghĩ lại tôi vẫn thấy ám ảnh.
Tôi mới cưới chồng được hơn 2 tháng nhưng đã thấy cuộc sống chung quá ư ngột ngạt và bí bức. Chẳng nhẽ lại làm to chuyện cho những việc nhỏ nhặt như vậy nhưng cứ cắn răng chịu đựng thì nhiều lúc đầu thấy muốn nổ tung.
Phận đàn bà quả là khổ trăm chiều. Yêu và lấy một người hiền lành, không cờ bạc rượu chè, không trăng hoa và lại là con nhà gia giáo như anh, tôi những tưởng sẽ có được cuộc sống yên bình, ai ngờ bất hạnh đổ ập xuống ngay từ thuở thơ ấu vợ chồng. Và tất cả chỉ vì tính hay dỗi của anh.
Ngay từ khi yêu anh thực ra tôi đã biết anh có tính hay giận dỗi. Anh từng hủy cả chuyến đi du lịch cùng nhóm bạn chúng tôi chỉ vì phát hiện ra rằng sát ngày đi tôi mới báo anh. Anh cũng từng đùng đùng bỏ về giữa tiệc sinh nhật của tôi vì tôi sơ ý không giới thiệu anh với mọi người. Tuy nhiên, sau mỗi lần như vậy anh đều chủ động xin lỗi nên chúng tôi lại tiếp tục và tôi luôn tin rằng sau này lấy nhau rồi anh sẽ bỏ được cái tính trẻ con ấy đi.
Trong suốt mấy ngày trăng mật đó, đêm nào tôi cũng phải kiếm cớ ra ngoài để không phải nghe anh diễn thuyết, lý giải, suy diễn. Nghĩ lại tôi vẫn thấy ám ảnh. Ảnh minh họa.
Ai ngờ ngay từ tuần trăng mật tôi đã khốn khổ vì tính hay dỗi đến mức thái quá của anh. Tôi nhớ như in những ngày đầu tiên của cuộc sống vợ chồng đó. Ngay trong ngày trăng mật đầu tiên, chỉ vì muốn tạo sự bất ngờ mà tôi tô màu son rất đỏ (trước đây anh thường bảo rằng anh thích tôi tô son nhạt hoặc thậm chí không tô son khi đi với anh).
Không ngờ khi vừa từ phòng thay đồ ra ngoài, nhìn thấy tôi anh mặt sa sầm và bảo rằng tôi cố tình trêu tức anh bằng cách tô son đỏ. Tôi giải thích thế nào anh cũng không nghe. Anh mắng tôi và mỉa mai tôi bằng đủ cách. Anh nói nhiều đến mức tôi muốn nổi điên nhưng vì không muốn căng thẳng nên đành phải kiếm cớ để đi ra ngoài một mình dù lúc đó đã hơn 11h đêm.
Tưởng thấy tôi buồn vậy, ngày hôm sau anh sẽ rút kinh nghiệm. Ai ngờ, ngày hôm sau chỉ vì tôi quên không mang theo quần short cho anh khi ra bãi biển mà anh cũng giận tôi, anh bảo rằng tôi không quan tâm đến anh. Hôm sau nữa, thấy tôi vui vẻ gọi điện cho bạn bè, anh bảo chỉ khi thấy tôi nói chuyện với bạn bè mới hạnh phúc vậy, còn với anh trông tôi lúc nào cũng tẻ ngắt… Và trong suốt mấy hôm đó, đêm nào tôi cũng phải kiếm cớ ra ngoài để không phải nghe anh diễn thuyết, lý giải, suy diễn.
Trăng mật còn như vậy thì khi về sống chung nhà hàng ngày, anh chẳng có lẽ gì mà thay đổi được tính hay dỗi cả. Chỉ có điều vì chúng tôi sống chung với bố mẹ chồng nên khi ở nhà, mỗi khi giận anh thường chỉ im lặng và chiến tranh lạnh.
Cứ hễ có gì không vừa lòng là anh dỗi, mà dỗi một cách dai dẳng rất khó chịu. Có khi anh không nói gì cả tuần, mặt mũi sầm sì chỉ vì tôi tự ý mua một bộ khăn tắm mà không hỏi ý anh. Có lần đi làm về, thấy anh ấy nằm trong nhà đắp chăn mà tôi chỉ hỏi có mỗi câu “anh mệt à” thay vì sốt sắng tỏ ra lo lắng mà anh mấy ngày không hỏi tôi lấy một lời. Và trong mọi lần anh dỗi, tôi luôn phải là người làm lành.
Biết chồng hay dỗi, tôi đã ý tứ trong mọi chuyện vậy mà dường như chẳng sao làm anh hài lòng. Tôi nấu món ăn không hợp với khẩu vị, anh dỗi. Tôi diện váy đẹp đi làm, anh không hài lòng. Tôi đi ngủ trước anh giận. Tôi đưa việc về nhà làm anh cũng không hài lòng. Việc cứ phải ý tứ, rồi xin lỗi, rồi làm lành… khiến tôi quá ư mỏi mệt và chán ngán.
Tôi không biết phải làm sao để thay đổi được người chồng trẻ con như thế này đây. Có ai cùng cảnh ngộ hãy cho tôi lời khuyên?
Theo Người đưa tin