Vợ là người đã đẩy tôi vào con đường ngoại tình lầm lỗi
Loading...
Tôi 30 tuổi, mới kết hôn được 3 năm. Liên - vợ tôi bằng tuổi, chúng tôi từng học chung lớp đại học ngày xưa.
Cưới nhau 2 năm, nhưng hai đứa vẫn là vợ chồng son, bởi lẽ vợ tôi muốn kế hoạch chưa sinh con để học cao hơn nữa.
Hai đứa đều làm ở doanh nghiệp ngoài nhà nước, thu nhập khá, đời sống kinh tế dư giả.
Ngày trước, tôi yêu và quyết tâm theo đuổi Liên bằng được vì cô ấy là người có cá tính, mạnh mẽ, là lớp trưởng lớp đại học của tôi khi ấy. Liên học giỏi lắm, lại có chí, học kỳ nào cô ấy cũng có học bổng. Chính sự mạnh mẽ, giỏi giang của Liên đã thu hút tôi, tôi đề ra mục tiêu phải theo đuổi cô ấy bằng được.
Hai đứa ra trường, đi làm, phải mất rất nhiều thời gian tôi mới lấy được lòng tin và cảm tình của cô ấy. Tận năm 26 tuổi, Liên mới gật đầu làm người yêu tôi, và một năm sau thì chúng tôi kết hôn.
Lấy được Liên là niềm hạnh phúc xen lẫn tự hào vô bờ bến của tôi. Bạn bè ai cũng tấm tắc chúc tụng khiến tôi lúc nào cũng sống trong cảm giác lâng lâng.
Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, lấy nhau về 1 tháng, Liên nói với tôi, kinh tế hai vợ chồng đều có, cô ấy muốn theo chế độ A- A, tức là tiền của ai người ấy tiêu, không ai được can thiệp vào chuyện riêng của người khác, nếu gia đình có chuyện gì cần đến tiền thì đóng góp công bằng.
Chính vì thế, hai vợ chồng tôi gần như không có chuyện gì liên quan tới tài chính cần hỏi ý kiến nhau. Cô ấy thu nhập bao nhiêu, tiêu pha những gì tôi không biết. Tôi làm ra bao nhiêu tiền, cô ấy cũng chẳng hay.
Hai vợ chồng cũng ít trò chuyện lắm, phần vì bận, phần vì vợ tôi việc gì cũng tự thân giải quyết, chẳng bao giờ cần đến sự hỗ trợ của chồng.
Thậm chí có những ngày, tôi ngủ dậy chả thấy vợ đâu. Cầm điện thoại chỉ thấy tin nhắn cô ấy để lại: "Em đi công tác 2 ngày, việc gấp quá, thấy anh ngủ say nên không đánh thức". Gọi điện thì vợ chỉ nghe rồi nói vội nói vàng, nhiều khi thấy cũng chán.
Vợ tôi độc lập đến vô tâm, cô ấy hoàn toàn chỉ biết cá nhân mình. Không bao giờ để ý đến nhà chồng. Có khi bố mẹ chồng ốm, vợ cũng chỉ hỏi thăm qua loa, chiếu lệ, phận làm dâu mà chưa bao giờ cô ấy nấu được cho mẹ tôi bát cháo khi đau ốm. Bố mẹ tôi giận vợ, giận lây cả tôi.
Ảnh minh họa
Cưới nhau hơn 1 năm, bố mẹ tôi vì không biết chuyện vợ chồng tôi kế hoạch nên cứ hỏi chuyện sinh con. Vợ tôi nhất quyết không đồng ý, cô ấy nói đã thống nhất từ lúc mới cưới rồi, bây giờ nếu muốn tôi phải tự đi mà giải thích với bố mẹ. Cô ấy không quan tâm.
Những chuyện như thế tiếp diễn hàng ngày, chúng tôi cứ ngày 1 xa cách. Thú thật, tôi càng ngày càng chán vợ.
Thế rồi, một ngày tôi quen Mai, cô nhân viên mới đến công ty tôi làm việc. Cô gái trong sáng, yếu đuối, vô tư, thích quan tâm mọi người đã khiến tôi rung động.
Không lâu sau đó, tôi đã lén lút giấu vợ vụng trộm với Mai. Mai biết tôi có gia đình, nhưng nghe những gì tôi tâm sự, cô ấy hiểu và nói rất thương tôi. Ở bên Mai, tôi cảm thấy rất vui, cô ấy yếu đuối, tôi có cảm giác mình đang che chở cho cô ấy. Mai nấu ăn cũng ngon, thỉnh thoảng buổi trưa, chúng tôi nháy nhau về phòng cô ấy, Mai vào bếp, nấu cho tôi một bữa ăn ấm cúng và đúng nghĩa.
Không phải tôi không áy náy với vợ, tôi nghĩ nhiều là đằng khác, nhưng vợ tôi càng ngày càng đẩy tôi đi xa. Có nhiều lúc, bản thân tôi muốn hâm nóng tình cảm vợ chồng, nhưng vợ tôi dường như không nhận ra. Với cô ấy, sự nghiệp mới là hơn hết, gia đình chỉ là thứ yếu mà thôi.
Còn ở bên Mai, tuy là thứ tình cảm tội lỗi, nhưng không hiểu sao tôi thấy đấy mới giống như một gia đình thực sự. Có chuyện trò, có hàn huyên, có chia sẻ, có lắng nghe. Mai khiến tôi thấy vô cùng ấm áp.
Tôi phải làm sao bây giờ, tôi ngày càng lún sâu vào tội lỗi. Tôi chán vợ, nhưng tôi chưa hết tình với cô ấy, nhưng thú thực, tôi có yêu Mai. Tôi có phải thằng đàn ông ích kỷ, khốn nạn và tham lam quá không? Tôi phải làm sao đây, đâu mới là con đường tôi nên đi lúc này?