Đưa bạn về nhà, bạn cướp mất chồng
Loading...
Tôi đã đi theo chồng và bắt gặp, anh chở bạn của tôi vi vu trên đường, nắm tay nhau tình tứ, vui vẻ, hân hoan.
Lần đó, cô bạn tới khóc lóc nói với tôi rằng, người yêu của cô ấy bỏ rơi. Không hiểu sao, sau khi nói lời chia tay, anh ta lập tức yêu người con gái khác. Trớ trêu hơn, sau 3 tuần, họ cưới nhau. Đó là sự thật đau lòng mà cô ấy không muốn sống, chán nản, mệt mỏi vô cùng. Tại sao người đàn ông mình tin yêu lại phản bội mình như vậy. Cuộc sống đúng là không còn dám tin ai nữa.
Thương người bạn của mình, tôi đã bảo cô ấy về nhà tôi ở một thời gian cho ổn định tinh thần. Bố mẹ thì ở xa, lại nơi đất khách quê người không có ai thân thiết hơn tôi, tôi đâu thể bỏ rơi bạn. Hai đứa thân nhau như chị em, tôi lấy chồng sớm, còn cô ấy, những tưởng cũng được hạnh phúc, ai ngờ… Bạn đồng ý, vì lúc này, bạn thật sự rất cần đến tôi.
Tôi nói với chồng ngủ riêng với con, để chúng tôi ngủ cùng phòng, tâm tình động viên bạn một thời gian. Vả lại, khi đó, bạn cũng muốn chuyển nhà, nơi mà hai người họ ở với nhau để quên đi chuyện cũ. Chưa tìm được nhà mới nên cũng muốn ở tạm nhà tôi.
Ảnh minh họa.
Chuyện đau lòng bắt đầu xảy ra khi đó… Chẳng thể nào tin được…
Bạn tôi xinh xắn, dịu dàng, nói chung, tôi với bạn cũng ngang tầm nhau. Chỉ là, với đàn ông, những thứ mới mẻ bao giờ cũng khiến họ chú ý, động lòng. Cô bạn tôi suốt ngày buồn rầu khóc lóc, mệt mỏi, chán nản không muốn ăn. Và đó là điều khiến chồng tôi thương cảm. Nước mắt của phụ nữ luôn khiến đàn ông động lòng. Chồng tôi lo lắng cho cô ấy, chăm sóc cô ấy, mua thức ăn về cho cô ấy. Ban đầu, tôi cũng mừng vì anh làm như vậy và không nghĩ ngợi gì.
Sau này, tôi bắt đầu thấy chồng quan tâm cô ấy hơi nhiều , cũng nói anh không cần bận tâm. Nhưng dường như, sự quan tâm ấy đã đi quá giới hạn. Chồng tôi coi việc quan tâm tới bạn thân của tôi như là trách nhiệm của mình.
Ở với gia đình tôi được hơn 2 tháng, tôi không thấy cô ấy nói đến chuyện chuyển ra ngoài và tâm tư cũng dần vui vẻ hơn. Có hôm cô ấy bảo chồng tôi chở đi đâu đó, đến viện thăm bạn bị tai nạn hay gì đó, gấp quá nên nhờ chồng. Anh vội vàng đi ngay. Hình ảnh ấy khiến tôi có chút choáng váng. Chuyện tôi giục chồng, chồng cũng chưa bao giờ vội vàng đến thế.
Có lần, thấy hai người họ trong bếp nấu nướng, tôi bắt đầu thấy có chút nhói tim. Nhìn cảnh tượng ấy, tôi thấy mình như người thừa.
Tôi đang hoang mang và nói chuyện với bạn về việc đi thuê nhà. Cô ấy nói thư thư, vì đang đợi người ta chuyển thì mình mới dọn đến được. Không biết làm cách nào, tôi cũng đành chấp nhận. Và chẳng lâu sau đó, tôi bị cướp chồng…
Tôi đã đi theo chồng và bắt gặp, anh chở bạn của tôi vi vu trên đường, nắm tay nhau tình tứ, vui vẻ, hân hoan. Họ ôm eo nhau, trò chuyện, hôn nhau trên đường. Tôi đứng chết lặng, tưởng ngã xuống đường. Phải đứng lại, không thể đi tiếp. Nước mắt trào ra và ôm mặt khóc như một đứa trẻ?
Phải chăng, trên đời này không có khái niệm gọi là bạn thân, không có khái niệm gọi là chung thủy. Người bạn tôi coi như chị em lại cướp chồng của tôi, còn người chồng hết mực chung thủy, chưa từng nói chuyện lăng nhăng gái đẹp lại ở trước mặt tôi, ôm hôn bạn thân của tôi? Có phải lỗi là tại tôi, tại tôi quá tin người, tại tôi đã đưa bạn về nhà để bạn cướp mất chồng của mình?
Đúng là nuôi ong tay áo, đưa bạn về nhà bạn cướp mất chồng! Còn gì chua chát hơn! Một bài học chua chát vì quá tin người…
Theo Khám phá