-->

Header Ads

QC1

Cay đắng chồng cầu xin vợ ngoại tình để kiếm đứa con

Loading...
Vợ chồng tôi kết hôn được 5 năm nhưng chưa có con. Chồng tôi là giáo viên, còn tôi là nhân viên văn phòng trong một công ty nhỏ.

Chồng tôi là người đàn ông tốt, anh chăm lo cuộc sống gia đình và quan tâm tôi hết mực. Kinh tế gia đình cũng tương đối đầu đủ, đáng lẽ ra, cuộc sống sẽ rất hoàn hảo, nếu vợ chồng tôi không hiếm muộn.

Cưới nhau về hơn 1 năm, tôi không có dấu hiệu bầu bí gì, 2 chúng tôi và cả gia đình nội ngoại đều sốt ruột vô cùng. Tôi thấy người ta mách ở đâu có thuốc gì hay là lập tức đến đó thăm khám, mất 1 thời gian rất dài uống thuốc nam, thuốc bắc nhưng chẳng ăn thua.

Rồi 2 đứa dẫn nhau đi khám tại bệnh viện lớn, qua hàng loạt xét nghiệm,bác sĩ kết luận tôi bình thường, vấn đề lại nằm ở chồng tôi. Sau hôm đấy, tôi bắt đầu công cuộc bồi bổ cho chồng, bắt đầu từ việc ăn uống, sinh hoạt thường ngày. Nhưng sau một thời gian dài cố gắng, công sức của chúng tôi vẫn chưa được đền đáp.

Bao nhiêu tiền của, chúng tôi đều đổ vào việc chạy chữa mong con. Có lần, chúng tôi tìm hiểu về thụ tinh trong ống nghiệm, nhưng bác sĩ chuyên khoa nói, vấn đề nằm ở chồng tôi nên sẽ rất khó khăn để thực hiện phương pháp này. Chỉ có thể dùng thuốc và bồi bổ để cải thiện tình hình trước đã.

Ảnh minh họa

Chồng tôi lại là con trai độc đinh, nên áp lực đổ xuống đầu vợ chồng tôi càng lớn. Tôi không cho chồng nói là do anh, tôi sợ bố mẹ chồng không chịu được, nên nhận về mình hết. Chính vì thế, càng ngày, bố mẹ chồng càng tỏ ra chán ghét tôi. Có mấy lần, mẹ chồng tôi bóng gió, bảo nếu đàn bà mà không biết đẻ, thì nên để người khác làm thay.

Tôi tủi lắm, nhưng cắn răng chịu. Tôi biết, mỗi lần như thế, người đau lòng nhất không phải là tôi mà là chồng.

Thời gian đằng đẵng trôi qua, 5 năm liền, 2 vợ chồng vắt kiệt mọi sức lực, tiền của để có đứa con mà không được. Thú thực, đến thời điểm này, cả 2 chúng tôi đều chán nản, buông xuôi. Chồng tôi thậm chí còn nói có lẽ nên ly hôn, để tôi có thể bắt đầu lại cuộc sống trước khi quá muộn, nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Con cái với tôi quan trọng thật, nhưng tôi cũng không thể sống thiếu chồng được.

Tôi bàn với chồng, hay là xin con nuôi, nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh nói, bố mẹ anh không cho phép đâu, nếu để ông bà biết anh vô sinh, chắc 2 cụ không chịu nổi. Tôi hỏi vậy nên làm gì, chồng chỉ trầm ngâm không nói.

Mấy ngày sau đó, thái độ chồng tôi khác lắm. Anh ưu tư, ít nói, cứ nửa đêm lại ra ban công hút thuốc. Tôi dò hỏi nhưng anh chẳng nói gì. Cho đến 1 hôm, khi 2 vợ chồng chuẩn bị ngủ, anh nói có chuyện muốn nói với tôi. Khi tôi vừa ngồi xuống, chồng lập tức quỳ sụp dưới chân tôi. Anh nói, nếu tôi thương anh, anh cầu xin tôi hãy ra ngoài kiếm một đứa con, rồi về nhà với anh. Anh sẽ yêu thương đứa trẻ giống như con mình.

Nghe những lời chồng nói mà tôi choáng váng vô cùng. Tất nhiên tôi phản đối, tôi không thể làm chuyện thất đức đến như vậy. Nhưng anh khuyên tôi, anh nói, dù sao còn hơn nhận con nuôi, rằng tôi vẫn được làm mẹ, con là con máu mủ của mình. Sẽ không một ai biết chuyện này, đó sẽ là bí mật giấu kín của vợ chồng tôi.

Nghe chồng thuyết phục mà tôi thấy đau lòng vô cùng. Tôi phải làm sao cho trọn đây. Nếu tôi không thể sinh con, cuộc hôn này cũng khó lòng mà bền vững. Hoặc giả nói cho bố mẹ chồng biết bệnh tình của chồng, ông bà sợ không trụ nổi, rồi chồng tôi cũng không thể nhìn mặt được mọi người. Nhưng nếu phải phản bội chồng, tôi e mình không làm nổi, xin hãy cho tôi một lời khuyên?

Theo Khỏe & Đẹp
Loading...
Được tạo bởi Blogger.
VIETAD
VIETAD