Tôi phải làm gì khi bạn gái vô sinh
Loading...
Khi tôi viết những dòng tâm sự này, bản thân tôi cũng thấy mình là một thằng tồi, nhưng thú thực, tôi hoang mang lắm, không biết phải làm sao.
Tôi và bạn gái yêu nhau được hơn 2 năm. Tôi và em học chung lớp đại học với nhau. Vì muốn có cơ hội được ở cạnh, chăm sóc cho nhau nên yêu nhau được nửa năm, chúng tôi chuyển về sống cùng nhau.
Sống chung nên “chuyện đó” không sớm thì muộn cũng xảy ra. Tôi và em gần gũi nhau rất thường xuyên. Ban đầu vì sợ có bầu em dùng thuốc tránh thai, nhưng nghe bảo uống nhiều không tốt nên em không dùng nữa.
Thế rồi, sau 3 tháng chuyển về sống chung cùng nhau, em dính bầu. Thời điểm đó, cả 2 đứa đều đang đau đầu với đồ án tốt nghiệp, em hỏi tôi phải làm sao, thực sự lúc đó tôi sợ hãi lắm, còn chưa ra trường em đã có bầu, bố mẹ chắc giết tôi mất. Hơn nữa, nhìn lại cảnh sống hiện giờ của chúng tôi, 2 đứa thuê căn nhà hơn chục mét vuông, chật chội, sậm sùi, sinh conra rồi chẳng biết nuôi con kiểu gì. Bố mẹ chúng tôi đều làm nông nghiệp, hoàn toàn không có khả năng chu cấp. Bàn đi tính lại, mặc dù rất đau đớn nhưng tôi và em thống nhất sẽ bỏ cái thai này đi. Nhìn em tiều tụy, tôi thương xót em lắm. Tôi biết mình ích kỷ, nên tôi tự hứa với lòng sẽ yêu thương, chăm sóc em để bù đắp lại những mất mát em phải chịu.
Từ sau lần đó, chúng tôi cẩn thận hơn mỗi khi gần gũi nhau. 2 đứa tôi ra trường, vì chưa xin được việc chính thức nên mỗi đứa tìm một công việc làm trước mắt để duy trì cuộc sống. Em xin làm lễ tân trong một nhà hàng ăn, còn tôi làm truyền thông cho một công ty dược. Thu nhập chỉ đủ trang trải cuộc sống hàng ngày.
Thế nhưng, không phải lúc nào 2 đứa gần gũi cũng tính toán trước mà dùng biện pháp. Hôm đó, tôi đi liên hoan về, có chút rượu trong người, không kiểm soát được mình, tôi và em đã làm chuyện đó hoàn toàn tự nhiên. Hơn 1 tháng sau, em thông báo với tôi, em có bầu.
Nghe em nói, tôi vừa mừng vừa lo. Dù sao chúng tôi cũng ra trường rồi, ít nhất không phụ thuộc kinh tế vào bố mẹ nữa. Tôi nói với em sẽ kết hôn, em òa khóc rồi ôm tôi rất chặt. Tôi biết đây là mong mỏi của em. Dẫn em về nhà, bố mẹ tôi cũng đồng ý sẽ tổ chức cho 2 đứa, mọi công việc gặp mặt 2 gia đình, bố mẹ 2 bên cũng tiến hành gấp rút.
Ảnh minh họa
Nhưng có lẽ, ông trời vẫn thử thách chúng tôi, cái duyên con cái chưa đến nên một lần nữa em không giữ được cái thai của mình. Hôm đó em đi làm về khuya, đi đến ngã tư thì xảy ra va chạm, em ngã xuống đường, máu cứ thế chảy ra, cái thai mới gần 2 tháng tuổi không giữ nổi.
Người đi đường đưa em vào viện rồi điện cho tôi đến. Tôi như thằng điên lao đến viện, nhìn em nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, nước mắt tôi không cầm được. Bác sĩ nói với tôi, em không giữ được đứa trẻ vì cú va chạm mạnh vừa rồi. Tôi xây xẩm mặt mày khi nghe bác sĩ nói, sau lần hỏng thai này, em gần như không còn khả năng làm mẹ.
Em khóc nhiều lắm, tôi vừa thương em, vừa trách móc mình, giá như tôi đến đón em thì đã không xảy ra chuyện này. Nhìn người yêu xanh xao, mỏi mệt, 2 mắt sưng húp lên vì khóc quá nhiều mà tôi chỉ ước mình có thể chịu đựng thay em.
Đưa em ra viện, tôi xin nghỉ làm để chăm sóc cho em. Em tiều tụy thấy rõ vì nỗi đau mất con quá lớn, em không ăn uống được, cũng không ngủ được, mấy ngày trôi qua, em gầy rộc, hốc hác, lúc nào cũng nằm bẹp một chỗ, u uất. Tôi thấy thương em vô cùng mà không biết phải làm sao. Đám cưới của chúng tôi đành hoãn lại, tôi muốn em khỏe lại và quay về cuộc sống bình thường trước đã.
Rồi dần dần, thời gian trôi qua, em cũng nguôi ngoai hơn chút ít, dù còn rất buồn nhưng em đã vực lại được tinh thần. Em đi làm trở lại, tôi thấy em vậy cũng nhẹ lòng đi phần nào. Duy có điều tôi cứ áy náy mãi, đó là em chưa biết việc em không còn khả năng làm mẹ, tôi không biết có nên nói cho em không, chỉ sợ rằng em biết điều này chắc không sống nổi.
Điều tôi lo lắng nữa đó là gia đình tôi, nhà tôi có 3 chị gái, có mình tôi là con trai, nếu em không thể sinh con, tôi biết ăn nói với bố mẹ thế nào. Hơn nữa, là con trai độc đinh, tôi không thể để gia đình tuyệt tự. Tôi hoang mang, rối bời lắm, tôi thương em, yêu em nhưng không biết phải giải quyết chuyện này thế nào.
Hằng ngày ở cạnh em, nhìn thấy em yếu đuối, tôi thương xót vô cùng. Tôi thật sự muốn cưới em ngay, để bù đắp lại những nỗi đau tinh thần của em, nhưng cứ nghĩ tới chuyện con cái tôi lại thấy nản lòng. Mọi người có thể cho tôi lời khuyên được không?
Theo Khỏe & Đẹp