Choáng váng trước lý do người yêu nhất định đòi chia tay
Loading...
Tôi quen em trong buổi gặp mặt các phòng ban giao lưu ngày thành lập công ty. Vì là nhân viên mới nên tôi chưa nắm hết được nhân sự trong cơ quan. Qua mấy vòng chào hỏi xã giao, tôi và em vô tình đứng gần nhau. Chuyện trò qua lại, tôi và em thấy khá hợp gu. Hằng (tên em) làm ở phòng kinh doanh, còn tôi làm phòng kế toán.
Tan tiệc, chúng tôi trao đổi số điện thoại, những tin nhắn, những cuộc gọi hằng đêm kéo chúng tôi lại gần nhau hơn. Mặc dù vậy, tôi vẫn thấy tự ti vì xuất thân của tôi với Hằng không giống nhau. Em là con gái thành phố, tiểu thư chính hiệu, còn tôi ở tận tỉnh lẻ xa xôi, bố mẹ lao động chân tay.
Thế nhưng, khi có tình cảm rồi, tôi không thể nào cưỡng lại được, tôi bị Hằng thu hút không thể dứt ra được. Sau mấy tháng trò chuyện, hẹn hò, tôi lấy hết dũng khí ngỏ lời yêu với Hằng và rồi tôi hạnh phúc đến phát điên khi em gật đầu đồng ý.
Yêu Hằng, bên cạnh tình yêu và niềm hạnh phúc, tôi phải lo lắng khá nhiều thứ, nhất là khoản kinh tế. Hằng là con một, em sống trong nhung lụa từ tấm bé nên những yêu cầu của Hằng khá cao, mỗi lần hẹn hò, Hằng thường chỉ thích đến những nơi sang trọng, tôi không tính toán gì, nhưng thú thực, khoảng thời gian yêu Hằng là thời gian tôi thấy túng bấn, nợ nần nhất.
Tuy là vậy, nhưng tôi vẫn rất yêu Hằng, Hằng quen như thế từ nhỏ, không dễ gì có thể bắt em thay đổi được. Sau này nếu cưới nhau về, chỉ cần 2 vợ chồng chịu khó làm ăn thì vấn đề kinh tế cũng không có gì phải lo ngại. Hơn nữa, tôi nghĩ bản chất Hằng không phải người trọng tiền bạc, chỉ cần tôi cố gắng là được.
Yêu nhau được nửa năm, Hằng đòi về nhà tôi, em bảo muốn đến chào hỏi bố mẹ tôi, rồi để biết nhà biết cửa. Tôi nghe vậy thì vui vẻ đồng ý.
Ảnh minh họa
Cuối tuần, tôi và Hằng bắt xe về nhà tôi, đường miền núi lên dốc xuống đèo mấy trăm cây số, Hằng say xe mệt mỏi. Tôi nghĩ mà thương em, chắc chưa bao giờ phải đi lại vất vả như thế. Vật vã hơn 5 tiếng đồng hồ, cuối cũng chúng tôi cũng về đến nhà. Vì đã được báo trước nên bố mẹ tôi đã ở nhà chờ sẵn.
Hằng bước vào sân, em đưa mắt ngắm nhìn ngôi nhà của tôi, vừa lúc đó bố mẹ tôi chạy ra. Mẹ tôi cười vui vẻ, vừa đỡ túi hành lý cho Hằng vừa nói: “Chắc cháu vất vả rồi, vào trong nhà đi cháu”. Hằng theo mẹ tôi vào nhà, em tỏ ra rất mỏi mệt.
Bình thường Hằng rất hay nói, vậy mà hôm về nhà tôi, Hằng rất ít chuyện trò, bố mẹ tôi hỏi gì em trả lời đấy, thái độ có vẻ rất khác. Tôi nghĩ là do em mệt mỏi quá nên mới vậy, ăn uống xong, tôi giục em đi ngủ luôn.
Theo kế hoạch chúng tôi sẽ ở nhà 3 ngày, nhưng đến ngày thứ 2, Hằng nằng nặc đòi về. Em bảo nhớ ra có việc đột xuất, bố mẹ tôi giữ thế nào em vẫn không ở lại. Thế là bố mẹ tôi đồng ý để em về, trước khi lên xe, mẹ tôi còn dúi vào tay Hằng bao nhiêu thứ quà quê.
Sau khi trở lại thành phố, Hằng bảo em muốn bắt xe về nhà luôn vì thấy rất mệt. Em từ chối để tôi đưa về. Tuy nhiên, từ sau hôm đó Hằng có vẻ luôn lẩn tránh tôi, tôi gọi điện em cũng không nghe, đến cơ quan em cũng luôn tìm cách để không phải gặp tôi. Tôi biết Hằng có chuyện gì đó giấu tôi. Tôi tìm đủ mọi cách để liên lạc với Hằng, cuối cùng em cũng đồng ý gặp. Trong cuộc nói chuyện hôm đó, Hằng đề nghị chia tay tôi. Tôi thật sự rất sốc, hỏi lý do, Hằng chỉ nói em muốn tập trung cho sự nghiệp. Tôi níu kéo thế nào Hằng cũng không nghe nên đành cay đắng chấp nhận.
Chia tay Hằng, tôi thấy đau lòng và nhớ em nhiều vô tận, tôi vẫn tự trách mình đã không đủ tốt với em nên em mới chia tay tôi như thế. Nhưng thật không ngờ, một ngày tôi phát hiện ra sự thật đằng sau việc Hằng nhất quyết chia tay tôi.
Hôm đó, tôi ngồi trong quán cà phê gần cơ quan để chờ mấy anh bạn đồng nghiệp, bỗng nghe tiếng nói rất quen từ góc khuất bên trong, là tiếng của Hằng, em đang nói chuyện với một người nữa. “Tao cũng chẳng muốn chia tay Minh (tên tôi) đâu, nhưng về nhà nhìn hoàn cảnh quá thấy chán. Mày tính nhà cấp 4, bé tí ti, đến cái nhà vệ sinh tử tế còn chẳng có, tao về đấy 2 ngày có dám đi đâu. Sống thế khác gì hành xác, tao chẳng dại…”. Từng lời Hằng nói như cứa vào tim tôi. Tôi choáng váng, không thể ngờ lý do chia tay tôi lại là vì thế.
Tôi bủn rủn chân tay, không ngờ Hằng lại là con người coi nặng vật chất đến thế. Vậy mà bao nhiêu ngày nay tôi đau khổ, thậm chí còn tự trách móc mình. Tôi chợt thấy chua xót quá, đúng là tôi không biết thân biết phận mình, ai bảo tôi với cao quá làm gì chứ.
Theo Khỏe và Đẹp