Thấy nhân tình quát vợ, tôi chợt tỉnh ngộ và xông vào tát cô ta
Loading...
Người đàn ông nào cũng có dục vọng nhưng không thể để nó lấn át và làm chủ lý trí, trái tim, đạo đức.
Người ta nói “Đồng tiền là thứ dễ làm hư người nhất” quả không sai, 1 năm sau khi sắm đủ nhà và xe, tôi đã đánh mất chính mình và vô tâm làm tổn thương vợ.
Khi đó, tôi mới được thăng chức, lương bổng và các chế độ hậu đãi đều rất tốt. Rất nhiều các mối quan hệ tìm đến tôi, tôi chìm trong những lời khen ngợi và tán tụng. Qua một vài bữa tiệc rượu, tôi quen Trà. Cô ta là phó giám đốc một công ty dịch vụ mới, hiện đang liên kết với công ty bên tôi. Tuy còn trẻ nhưng Trà tỏ ra rất từng trải, khéo léo và biết cách ăn nói. Tôi nhanh chóng có cảm tình với cô ta và chúng tôi đã đi quá giới hạn.
Ảnh minh họa.
Tình một đêm đó đọng lại trong tôi khá nhiều, đủ để sau đấy tôi vẫn giữ liên lạc với Trà và bắt đầu hẹn hò trong lén lút. Tôi như kẻ u mê trong dục vọng, không còn đủ tỉnh táo để biết đúng biết sai. Tôi dần dần không muốn về nhà, tạo cớ để có thời gian ở bên cô nhân tình bất kể ngày đêm. Vợ tôi đương nhiên nhìn ra những thay đổi ấy của tôi, vì là người hiền lành, quen nhẫn nhịn, cô ấy chỉ im lặng.
Cho đến một ngày, theo lịch vợ tôi đưa các con về nhà ngoại ăn cỗ từ sáng, hôm đó lại trùng với ngày kỷ niệm 1 năm quen nhau của tôi và Trà nên tôi lấy cớ bận việc công ty để chiều mới sang cùng vợ con. Tôi đưa chìa khóa cho Trà và dặn đến trước vì có thể tôi sẽ về muộn hơn. Tôi còn tranh thủ mua bó hoa và bộ trang sức thật đẹp cho Trà nữa.
Vừa bước từ cửa thang máy ra tôi đã nghe thấy tiếng cãi cọ phát ra từ nhà mình. Tôi đi vội tới xem sao thì thấy Trà và vợ tôi đang đứng trong phòng khách cùng nhau. Tôi hơi giật mình, nín thở theo dõi, tự hỏi vì sao giờ này vợ tôi còn ở đây.
- Chị nghĩ mình còn tư cách để vênh mặt lên với tôi à? Loại đàn bà không giữ được chồng thì có đáng một xu không? – Trà khoanh tay trước ngực, nói: Tôi nói cho chị biết, chồng chị si mê tôi, có khi sẽ rước tôi về làm chủ căn nhà này đấy. Thế nên chị nên biết thân biết phận, đừng có ra vẻ cành cao với tôi. Chồng chị cặp với tôi, thiết nghĩ chị nên thấy mặc cảm mà cúi đầu thấp xuống mới phải.
Nói rồi cô ta đi một vòng nhìn ngắm, nhếch mép cười:
- Hôm nay là ngày kỷ niệm 1 năm của chúng tôi, chúng tôi sẽ có bữa trưa lãng mạn ở đây rồi sau đó thế nào chắc chị cũng hiểu. Giờ thì chị vui lòng đi giùm, đừng để anh ấy chứng kiến cảnh này rồi mất nhã hứng!
Nhìn khuôn mặt chịu đựng của vợ, tôi bỗng như thấy có một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu mình. Tôi là thằng chồng khốn nạn đến mức này sao? Vợ tôi vốn là người phụ nữ mau nước mắt, vậy mà cô ấy không rơi giọt nước mắt nào, chỉ đứng đó nắm chặt tay mình và nghiến răng chịu đựng.
Ảnh minh họa.
Tôi lao vào phòng, vung tay tát cho Trà một cái đau điếng. Cả hai sửng sốt khi thấy tôi xuất hiện. Trà mở to mắt, chưa hoàn hồn sau cái tát đó.
- Cút! – Tôi gào ầm lên: Chuyện chúng ta từ nay kết thúc!
Có lẽ chưa bao giờ thấy tôi giận dữ đến thế nên Trà hoảng sợ, vội vàng đứng dậy rồi bỏ chạy ra ngoài.
Tôi nắm lấy tay vợ, nói nhỏ:
- Anh xin lỗi. Em muốn trách, muốn đánh, muốn hận anh thế nào cũng được. Anh chấp nhận hết.
Vợ tôi không nói gì, gỡ tay tôi ra khỏi tay cô ấy rồi bỏ đi.
Những ngày sau, tôi hết lòng cầu xin vợ tha thứ, luôn ở bên cô ấy, không bao giờ về trễ, ngày nghỉ cũng chỉ ở nhà giúp vợ. Tôi thấy hận bản thân mình khi đã lạc lối trong dục vọng và làm tổn thương vợ. Nhìn gia đình mình quây quần, tôi tự trách bản thân đã không biết trân trọng để đến giờ phải hàn gắn lại từng chút.
Chẳng bao giờ có lý do nào hợp lý để biện hộ cho chuyện ngoại tình. Cho đến lúc này, tôi chỉ biết chờ đợi đến thời điểm vợ tôi sẽ quên sai lầm ngày đó đi và tha thứ cho tôi.
Theo blogtamsu.vn