Một tay ôm vợ, giấu tay kia tôi ôm… người tình
Loading...
Người tình của tôi, cô gái bé nhỏ của tôi, em mặc cho tôi chiếm lấy. Em không nói cũng chẳng cầu xin buông tha…
Tôi là gã đàn ông tồi. Tôi tự nhận mình là người như thế dù bên ngoài có không biết bao người phải xuýt xoa khen tôi giỏi giang. Có vợ đẹp, con xinh, công ty làm ăn thuận lợi vào cái tuổi ngũ tuần, cứ ngỡ tôi sẽ thấy viên mãn với hạnh phúc của mình nhưng không…
Năm tháng trước tôi gặp em, người con gái có đôi mắt u buồn. Em là cô gái thôn quê lên thành phố trọ học, để đỡ đần cho cha mẹ, em đi tìm một công việc làm thêm. Tình cờ gặp em trong quán cà phê đối diện công ty của tôi, nơi em đang làm, tôi bị cuốn hút với đôi mắt ngây thơ nhưng đượm buồn đó.
Vẫy tay gọi em lại, em rụt rè hỏi: ‘Xin lỗi, chú cần gì ạ?’. ‘Cho tôi một cốc cà phê’, tôi nhanh chóng đáp lời.
Người tình bé nhỏ của tôi...
Tôi mỉm cười, cô bé ngây thơ gọi mình là ‘chú’. Cũng đúng, tôi hơn em đến mấy chục tuổi cơ mà. Em rời đi, nhanh chóng lấy cà phê cho tôi. Từ ngày đó, sáng nào tôi cũng rời nhà rất sớm, đến quán cà phê để được ngắm nhìn em.
Tôi bắt chuyện với em, có khi là mời em cùng uống nước, có khi là rủ em tán gẫu rồi cùng nhau ăn sáng. Tôi càng thương em hơn khi biết rõ hoàn cảnh của em. Biết em chật vật với tiền ăn, tiền thuê phòng hàng tháng, bố mẹ lại bị bệnh ở quê nhà, tôi chân thành muốn chu cấp cho em.
Em khéo léo từ chối. Em bảo: ‘Được ở bên cạnh chú chia sẻ nỗi niềm cho vơi nỗi nhớ quê nhà là cháu hạnh phúc lắm rồi. Làm sao cháu có thể nhận tiền của chú được ạ’. Mặc cho em chối từ, tôi kiên quyết đưa một phong bao đầy tiền cho em:
‘Xem như tôi cho em vay. Hiện bố em đang cần tiền chữa trị, em hãy cầm lấy để trả tiền viện phí cho bố trước đã. Sau này em trả lại cho tôi.
Rồi tôi nháy mắt tinh ranh: ‘Đến lúc đó em đừng chạy mất là được’.
Em nhìn tôi, ánh mắt chứa đựng lòng biết ơn vô bờ. Đêm ấy, em lên xe về quê với bố. Mấy ngày rồi không được nhìn thấy em, tôi thấy lòng trống trải và cô đơn vô hạn. Nằm bên vợ nhưng trái tim tôi lại hướng về em.
Kể từ ngày quen em, chuyện chăn gối của vợ chồng tôi nhạt dần. Tôi không còn thấy hứng thú khi ân ái với vợ nữa. Đổi lại, tôi mơ tưởng về một lần được chung đụng thân xác với em. Thế rồi sau những thay đổi kỳ lạ của tôi, vợ lờ mờ nhận ra có điều gì đó mà tôi đang giấu giếm.
Vợ gặng hỏi thì tôi bảo: ‘Chẳng có gì đâu, chỉ là chút chuyện ở công ty thôi’.
Vợ chồng sống với nhau mấy chục năm trời, tâm tính của tôi thế nào, vợ hiểu rõ. Nhưng chưa bao giờ vợ nói nặng lời với tôi, cô ấy luôn là người giữ lửa cho mái ấm này. Cô ấy chỉ nói: ‘Nếu một ngày em phát hiện ra anh lừa dối mẹ con em, tất cả sẽ là lỗi của em, vì em không biết cách giữ trái tim anh bên mình’.
Tôi nhìn vợ với ánh mắt thương cảm. Nhưng con tim tôi vẫn thổn thức nỗi nhớ về em, cô gái với ánh mắt đượm buồn mà tôi gọi là ‘người tình bé nhỏ’.
Sau bao ngày khắc khoải, tôi cũng được gặp em. Em xanh xao và gầy hơn trước. Thương em, tôi ôm chặt em vào lòng. Tôi cùng em về căn hộ chung cư mà tôi đã thuê cho em. Con tim tôi rạo rực khi em sánh bước bên cạnh. Về đến phòng, tôi ôm lấy em và tham lam chiếm giữ bờ môi của em. Em không nói gì, để mặc cho tôi ‘tung hoành’ trên đôi môi đó.
Rồi dục vọng trỗi dậy, tôi lần đến từng cúc áo sơ mi của em. Trong khao khát điên cuồng, tôi thì thầm bên tai em: ‘Xin em, anh nhớ em đến phát điên’. Người tình của tôi, cô gái bé nhỏ của tôi, em mặc cho tôi chiếm lấy em.
Em không nói cũng chẳng cầu xin tôi buông tha, trái lại em gật đầu đồng ý.
Nhưng rồi nhìn thấy những giọt nước mắt trên gương mặt của em, tôi chợt khựng lại. Bất giác tôi nghĩ về người vợ ở nhà, tôi buông em ra. ‘Xin lỗi em, tôi không cố ý, tôi vẫn sẽ ở bên em những lúc em cần. Em là cô gái bé nhỏ cần được che chở, tôi không được phép làm tổn thương em’.
Và lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mắt biết cười của em, em nhẹ nhàng gật đầu. Còn tôi biết, tôi sẽ giấu vợ để được bên cạnh em, cho đến khi em tìm được một hạnh phúc cho riêng mình, tôi mới thấy lòng mình thanh thản.
Khám Phá/Theo Khỏe & Đẹp