-->

Header Ads

QC1

Sốc với bữa sáng cho một đêm say rượu là… lá đơn ly hôn

Loading...
Dũng như chết lặng trước sự bình thản của vợ và đầu óc anh quay cuồng chưa hiểu chuyện gì.

Còn nhớ ngày Dũng và Mai quen nhau, lúc đó hai người là sinh viên mới ra trường cả hai đều vất vả xin việc rồi phấn đấu cho sự nghiệp. Họ yêu nhau, song hành bên đời nhau 4 năm trước khi cưới. Giữa họ có một niềm tin tuyệt đối dành cho nhau chính vì vậy từ lúc yêu đến lúc cưới chẳng mấy khi họ lục lọi điện thoại hay những thứ riêng tư của nhau cả.

Khi về sống chung một gia đình họ cũng vô cùng hạnh phúc, Mai có việc đi cùng công ty về muộn thì Dũng cũng chẳng ghen tuông nghi ngờ và ngược lại vì họ tin tưởng nhau. Nhưng cuộc sống quá bình yên đôi khi cũng khiến Dũng thấy nhàm chán.


"Anh ký đi..."

Nhiều khi Dũng trêu Mai:” em không sợ mất chồng à, sao cứ tin anh và chẳng kiểm tra anh gì thế”. Mai cười nói:” đến lúc anh để em phải kiểm tra thì niềm tin đã không còn và tình yêu cũng đang chết mòn. Anh muốn gia đình mình như vậy sao”. Dũng chặc lưỡi nghĩ cũng đúng, nhưng con người ta vốn dĩ tham lam.

Khi bị quản thúc thì cho rằng vợ như sư tử khó chịu và lại kêu ca sao số tôi khổ thế, nhưng khi được vợ tôn trọng và tin tưởng thì lại thấy nhàm chán thèm cảm giác được giữ, được quản. Đúng là có phúc không biết hưởng, may mắn mà không biết nắm giữ, trân trọng, sau này Dũng mới thấm thía điều này.

Một hôm đám bạn đại học rủ anh đi uống rượu, trong bữa rượu có Hương- cô gái ngày xưa mấy anh chàng đều thích, nhưng Hương khó tính nên tán thời gian không đổ thì các anh bỏ cuộc. Trong nhóm bạn Hương chú ý Dũng nhất vì Dũng điềm đạm, nghiêm túc. Hương bắt chuyện với Dũng và được biết Dũng làm cùng ngành nên Hương lấy số tiện lúc nào có gì thắc mắc về công việc thì hỏi Dũng.

Sau cuộc rượu tàn Dũng cũng chẳng vấn vương gì và về nhà đi ngủ. Mấy hôm sau anh nhận được tin nhắn của Hương, anh cũng đáp trả và xem Hương như bạn bè chứ không có ý gì. Dũng cũng nói cho Mai nghe xem Mai có sợ mất chồng không nhưng thấy Mai cũng tỏ ra bình thường nên Dũng có chút hụt hẫng.

Càng ngày Hương càng nhắn tin hỏi han Dũng nhiều hơn, bên lề công việc là chuyện cuộc sống. Hương đã ly hôn chồng, nuôi con một mình. Dũng nghe cũng thương cảm nhưng anh muốn mọi thứ dừng lại ở nói chuyện xã giao bạn bè chứ không có ý gì khác vì anh rất yêu vợ. Hương càng ngày càng thể hiện tình cảm với Dũng, cô bạo dạn nhắn tin mùi mẫn mặc cho Dũng tránh né.

Dũng về nhà hay ôm Ipad hơn nên nhiều khi Mai cũng không vừa ý nhưng cũng lẳng lặng. Rồi một hôm, bạn thân Dũng lấy vợ, Dũng rủ Mai đi dự cùng nhưng Mai bận đi ký hợp đồng với khách hàng nên lại thôi.

Trong bữa tiệc có Hương vì đó là bạn chung của cả hai nên họ đều được mời tới dự. Hôm đó Dũng uống nhiều, Mai đi làm về chẳng thấy chồng đâu, gọi không thấy nghe máy. Chợt nhớ ra hôm nay đám cưới Nam bạn thân của Dũng nên Mai nghĩ chắc anh sẽ uống nhiều. Mai lấy định lấy xe gửi con qua nhà nội và đi đón Dũng thì thấy Ipad vứt chổng chơ trên sô pha và cô định cầm cất đi. Bỗng thấy trên màn hình có tin nhắn gửi từ facbook chưa đọc, cô ấn click vào :”Hôm nay anh có đi đám cưới không? Qua đón em với nhé, hôm qua điện thoại em rơi nên bị hỏng chưa sửa được nên em nhắn tin vào đây. Anh đến nhà số….cho em đi cùng nhé anh”. Hương gửi tin nhắn nhưng Dũng lại quên Ipad ở nhà, anh đi làm rồi chiều đi đám luôn, điện thoại anh lại không vào mạng được nên không biết cô ấy nhắn tin.

Mai cất ipad và dắt xe tới nhà Nam để đón Dũng vì cô biết chồng không uống được nhiều và luôn tiện chúc mừng bạn của chồng nhưng khi đến nơi mọi người đã tàn cuộc, đứng xa nhìn thấy yên ắng, anh gọi cho chồng nhưng chẳng nghe vì Dũng say bí tỷ và điện thoại đã bị Hương tắt máy. Mai chợt nhớ đến địa chỉ nhà Hương trong tin nhắn, cô phi xe tới đó thì thấy xe Dũng ở sân, giày để trước nhà. Nhìn lên phòng ngủ tầng 2, cô thấy Hương đang cởi đồ sau tấm rèm, rồi tắt điện.

Mai lặng lẽ bước ra về, không ồn ào không gào thét, cô muốn thử niềm tin và tình yêu của Dũng. Mai đi về nhà nhưng toàn đi sai đường ,cô không rõ mình đang đi đâu nữa, cả đêm ấy Mai thức trắng. Sáng mai Dũng tỉnh dậy chẳng nhớ gì, Dũng mặc vội áo để về nhà vì anh chưa bao giờ đi qua đêm thế này chắc Mai sẽ rất lo lắng. Hương ôm lấy Dũng và nói yêu anh, anh hãy ở lại thêm. Nhưng Dũng gạt tay ra và nói nếu tôi qua có xảy ra chuyện gì thì tôi xin lỗi Hương nhưng giờ tôi phải về vì vợ tôi đang chờ và chắc cô ấy đang rất lo lắng. Tôi biết Hương quí tôi nhưng tôi rất yêu vợ, tôi không làm khác được”.

Nói rồi Dũng bỏ Hương ngồi thất thần, về nhà Dũng xin lỗi Mai vì hôm qua say quá không biết gì nên ngủ lại nhà của thằng bạn. Mai tỉnh bơ nói:”Đơn ly hôn em để trên bàn, anh ăn phở xong rồi ký đi, chiều em đón con về nhà ngoại luôn. Mà anh biết nói dối từ bao giờ vậy, em đã nói với anh rồi khi để em nghi ngờ tức là tình yêu đang lụi tàn nhưng giờ chẳng phải nghi ngờ nữa mà nó thành sự thật mất rồi. Em xin lỗi nhưng em không thể tha thứ cho anh khi anh phản bội niềm tin của em, em không quản anh vì em tin anh tuyệt đối nhưng hình như em tin nhầm người”.

Dũng đứng như chôn chân tại chỗ…giờ anh muốn vợ tin, vợ không quản như trước cũng không được nữa rồi.

Eva/Theo Khỏe & Đẹp
Loading...
Được tạo bởi Blogger.
VIETAD
VIETAD